Chương 1: Ác mộng ngọt ngào

Trên con đường vắng và xanh lá đang xuất hiện những chiếc xe hơi sang trọng bóng lưỡng nối đuôi nhau, ngồi trong xe đều những thiếu nhi tuổi trẻ tài cao, xuất thân tài phiệt. Theo sau là xe của giới truyền thông tham gia trong hoạt động quản bá lần này.

Trong chiến dịch bầu cử tổng thống năm nay để giành được những lá phiếu tính nhiệm từ người dân cả nước, tất cả những ứng viên tham gia đều muốn thể hiện mặt tốt của mình, giúp đỡ người già neo đơn, xây bệnh viện tình thường, lập quỷ hổ trợ trẻ em khuyết tật..Ông nội của hắn cũng không ngoại lệ.

Chuyến đi lần này của Tề Hách chính là thể hiện sự quan tâm đến những đứa trẻ cô nhi bất hạnh bằng cách tặng quà và hắn chính là nhân vật trung tâm phải làm điều đó. Đội ngũ truyền thông đi theo sau sẽ làm tốt nhiệm vụ giúp hắn phô trương những hành động đáng trân trọng đó lên mặt báo, có gì cao đẹp hơn sự đồng cảm giữa những đứa trẻ cùng độ tuổi và người dân cả nước sẽ khen ngợi, việc làm này sẽ giúp gia tăng những lá phiếu cho ông nội hắn trong cuộc chạy đua tranh cử chức tổng thống.

""Lucy! chụp lấy"

Một cậu nhóc khuôn mặt lanh lợi, dáng vẻ hiếu động đang ngồi trong xe đùa giỡn với chú chó tên gọi Lucy, cậu nhóc ném quả bóng tennis xuống sàn.

""Mộ Vân! đừng nghịch nữa.""

Nhưng trước khi Lucy kịp nhảy lên thì một cậu nhóc lớn tuổi hơn đã chụp quả bóng trước cả nó. Cậu nhóc chỉnh gọng kính lại, nghiêm giọng với em trai mình. Người vừa bị mắng đó chính là Mộ nhị thiếu ngang bướng, Mộ Vân.

Cậu nhóc dáng vẻ gầy yếu, một chút xanh xao trên mặt đang cầm giữ quả bóng tennis của Mộ Vân, chính lại đại thiếu gia nhà họ Mộ, Mộ Từ. Hắn vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Mộ Vân rất thương anh trai mình và vâng lời tuyệt đối. Ngay cả vợ chồng Mộ tổng cũng không thể quản nổi hắn, riêng người anh trai này lại có thể.

""Lucy! lại đây." Mộ Vân hơi miễn cưỡng ôm lấy Lucy đặt lên đùi mình.

Mộ Từ quay sang nhìn cậu nhóc, độ tuổi và dáng dấp chạc tuổi em trai hắn nhưng hành sự có phần bình ổn hơn: ""Tề Hách! còn bao lâu nữa thì đến?"

Tề Hách đóng lại sắp tài liệu trên tay mình lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Từ: "Tới rồi"

Xe của họ dừng lại trước cửa cô nhi viện tên gọi là Thiên Ái, một trong những cô nhi viện lớn nhất cả nước. Đội ngũ công tác truyền thông nhanh chóng làm nhiệm vụ bố trí máy quay và bắt đầu ghi hình xung quanh.

Trước cửa cô nhi viên đã treo sẵn băng rôn chào đón, viện trưởng và tất cả những bạn nhỏ trong cô nhi viện đều xếp hàng chờ ngoài cổng. Khi đám người Tề Hách bước xuống xe đã nhận được nhiều sự trầm trồ và ánh mắt ái mộ của những đứa trẻ trong viện.

Từ quần áo mặc trên người, đến giày mang dưới chân hay những chiếc nón đội trên đầu, đều tạo ra cảm giác ngưỡng mộ về một thế giới mà bọn trẻ ở đây không thể chạm tay tới. Đó là sự khác biệt của cái gọi là số mệnh, có những đứa trẻ vừa sinh ra đã có mọi thứ trên đời, cũng có những đứa trẻ sinh ra đã định sẵn không có gì ngoại trừ bất hạnh.

Một cô nhóc nhỏ nhắn với đôi mắt long lanh, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết như thiên sứ với chiếc đầm trắng và vương niệm trên tóc, Vô Song đại diện của cô nhi viện Thiên Ái xuất hiện tặng hoa cho đám người của Tề Hách.

Sau màn chào đón, đám người của Tề Hách được viện trưởng đẫn đi tham quan cô nhi viện, chỗ ăn, chỗ ở, phòng ngủ và nói qua lối sinh hoạt hàng ngày của bọn trẻ ở đây.

Tề Hách cố gắng hoàn thành tốt vai diễn của hắn, tỏ ra là một cậu nhóc hoàn mỹ trước ống kính, biết lắng nghe, vẻ mặt đầy cảm thông nhưng thật sự hắn thấy rất nhàm chán. Hắn bắt đầu mất tập trung và đặt tầm mắt nơi ngoài cửa sổ trong khi viện trưởng vẫn còn đang ru ngủ mọi người với câu chuyện dài dòng về lịch sử hình thành cô nhi viện.

Có một chiếc xe hơi cũ kỹ, màu sắc lỗi thời đang dừng trước cổng. Sau đó có một đám nhỏ khác từ trong xe bước xuống, quần áo giẻ rách xấu xí. Nhất là con khỉ nhồi bông trên tay một con bé mập đang bước xuống trông bẩn thỉu gớm ghiếc.

Con béo đó bước xuống xe, chiếc váy hoa bị mắc kẹt vào cửa, nó cứ kéo mãi thân hình mập ú và một cái "rẹt" hắn đoán âm thanh sẽ là vậy, nó té lộn nhào người xuống đất, và còn rơi vào đúng vũng nước đầy bùn. Mặt nó sau đó méo đến khó coi.

Tề Hách không thể nhịn được phá lên cười, trong khi viện trưởng đang kể đến giai đoạn khó khăn nhất của cô nhi viện, mọi người đồng cảm rơi nước mắt.

""Thiếu gia! cậu nghiêm túc một chút."

Quản gia đứng bên cạnh nhắc nhở khi thấy hắn có dấu hiệu xao nhãng những gì viện trưởng đang nói. Tề Hách chỉnh lại thái độ của hắn và dời tấm mắt khỏi con bé béo ở ngoài sân.

"Chúng ta đi tiếp...chỗ tiếp theo chính là..."

Lúc này những đứa trẻ mà hắn vừa nhìn thấy bên ngoài đang đi vào. Một người phụ nữ dẫn bọn chúng hướng đến chỗ viện trưởng và hắn.

""Viện trưởng! đám nhỏ này là từ sở phúc lợi hôm nay đưa đến." Sau khi nói xong người phụ nữ quay lại nhìn đám nhỏ sau lưng mình: "Các con! mau chào viện trưởng"

""Chúng con chào viện trưởng." Cả đám nhóc đều đồng thanh lên tiếng và cúi đầu thật thấp trước viện trưởng Thiên Ái.

""Ngoan lắm" Viện trưởng mỉm cười, rồi nhìn sang người phụ nữ : "Cô dẫn bọn trẻ đi tắm rữa và thay quần áo, sau đó tập hợp ở tại nhà ăn""

Một lần nữa Tề Hách lại đặt tầm mắt lên con bé mập nhất hàng, dù đứng gần hay xa cũng không thể thay đổi chút ấn tượng ban đầu nói vẫn rất béo.

Chiếc váy hoa đầy bùn đất, mặt mũi thì bẩn thỉu không thể nhận ra, lớn lên trong hoàn cảnh nghèo nàn đúng là bất hạnh. Nhưng tại sao hắn vẫn không thể di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cứ phải chú ý đến con béo đó.

Dù cả người đều toát ra mùi vị đáng thương hại nhưng lại cho người khác cảm giác ganh tị, gây khó chịu vì nụ cười híp mắt. Một đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh đầy đủ như hắn cũng không thể cười vui vẻ như vậy, con béo nghèo khổ đó dựa vào đâu mà có được nụ cười đáng ghét đó.

""Tề thiếu gia! nhà vệ sinh là ở phía sau cây bạch đằng đó...có cần tôi dẫn cậu đi?"

"Không cần! tôi có thể tự mình đi."

Tề Hách một mình đi tới và đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đập ngay vào mắt là cục thịt mỡ mát mẻ đang được bao phủ bởi một lớp xà phồng mỏng, da thịt trắng nõn, hai cái mông tròn trịa và đôi chân ngắn củn đang nhún nhảy trước vòi nước. Lại là con béo đó.

""Anh Bin! tối nay chúng ta thật phải đi sao?"

Hắn không biết nhà vệ sinh trong cô nhi viện, lại là nơi kết hợp gọn nhẹ giữa phòng tắm và toilet mà ngay cả một vách ngăn cũng không có.

""Anh Bin! Nếu chúng ta quay lại nhà cũ, người của sở phúc lợi có lại đến bắt chúng ta không?"

Đây là lần đầu tiên trong đời Tề Hách nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, nói là phụ nữ thì cũng hơi oan ức cho hắn, vì lúc này Phối San chỉ là bé gái sáu tuổi. Cứ coi như là tội đã giảm đi một nửa nhưng việc hắn đang dán chặt mắt vào cục thịt mỡ trước mặt là không thể nào biện minh.

"Hết nước rồi..."

Bởi vì Bo vừa té úp mặt trong vũng sình, khắp người hôi thối nên Bin đã đẩy vội vào nhà tắm để làm sạch. Nhìn thấy Bo xoay người lại, đôi mắt nhắm nghiền vì bọt xà phồng, tay mò mẫm, và chuẩn bị đưa chân bước xuống. Tề Hách mới bừng tỉnh hắn cần phải rời khỏi chỗ này trước khi con béo này nhận ra hắn đang nhìn trộm nó tắm, nhưng hắn vừa quay lưng thì Bo đã trượt chân, ngã nhào vào người hắn.

Tề Hách lạnh đông cứng người, không biết phải làm gì trong tình thế này, lần đầu tiên có một cục thịt mỡ không mặc quần áo, đè lên người hắn.

""Hu...hu..!! Bo cay mắt quá...tất cả tại anh Bin đó, anh Bin không tắm cho Bo...anh Bin còn làm cho Bo té đau...hu...u...!!"

Bo vì được anh trai cưng chìu nên rất giỏi ăn vạ, dù ngã trên người Tề Hách không đau nhưng vẫn kêu khóc ầm ĩ. Tề Hách hai tay đặt lên cái mông vừa trơn vừa mềm của Bo, cảm giác rất khác lạ.

"Thằng nhóc! mày đang làm gì em gái tao?"

Bin từ ngoài cửa ôm theo một đóng khăn đi vào, thì nhìn thấy em gái nó bị một thằng nhóc sờ mông, từ xa đã hét ầm lên. Bin chạy đến kéo Bo ra và đem giấu sau lưng. Bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Tể Hách.

"Mày đã làm gì..sao em gái tao lại khóc?"

"Anh Bin..." Giọng nói này là của anh Bin, Bo chỉ có một anh trai sao bây giờ lại có tới hai anh Bin, nhưng cay quá Bo không thể mở mắt ra.

"Là con béo đó tự mình ngã rồi tự mình khóc...ai làm gì nó chứ?"

""Mày...mày dám nói em gái tao như vậy, thằng nhóc nhà giàu...hôm nay mày chết chắc."

"Rầm...mm!"

Bin không chịu được khi có ai ức hϊếp em gái mình, lập tức lao vào túm cổ Tề Hách đánh túi bụi, Tề Hách cũng đánh trả lại, quật ngã Bin xuống sàn nhưng do thể trạng và chiều cao không bằng nên không thể thắng nổi Bin, thiệt thòi chính là hắn. Tề Hách bị đánh sưng mặt và chảy máu mũi.

Vụ việc kinh động đến người trong cô nhi viện và phóng viên. Để không mích lòng người của Tề gia và cho Tề quản gia lời một giải thích thỏa đáng nên viện trưởng phải phạt hai anh em Bin và Bo, bắt họ quỳ ở ngoài hành lang.

Tề Hách được đưa về phòng để chăm sóc. Vô Song đã bị hắn thu hút ngay từ giây phút tặng hoa, thấy hắn đánh bị thương mới mang hộp cứu thương đến cho hắn, nhưng lúc đến chỉ có thể đứng ngoài cửa. Tề quản gia đã chuẩn bị rất tốt cho việc này, bọn họ có cả một đội bác sĩ đi theo đến cô nhi viện nên không cần đến thùng cứu thương của Vô Song.

Tề Hách bị thương nên Tề quản gia cũng không dám đem khuôn mặt trầy xước đó về, sẽ không biết ăn nói thế nào với trưởng bối Tề gia nên đưa ra một vài lý do để hắn ở lại cô nhi viện thêm một ngày. Tối hôm đó, Mộ Vân đã nghĩ ra một trò chơi "ai gan dạ hơn", khu rừng bên cạnh cô nhi viện Thiên Ái có một con hồ ly trắng được đem ra là đối tượng thi đấu, xem ai sẽ chụp hình được nó. Để chứng tỏ bản thân không phải là kẻ nhát gan nên ai cũng liều lĩnh tham gia.

""Mộ Vân! em dọa họ như nếu lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

"Chỉ dọa bọn họ một chút sẽ không có chuyện gì, anh không cần lo."

Thật ra chẳng có hồ ly trắng, Mộ Vân chỉ muốn giả ma dọa mọi người sợ. Nhưng đến hắn cũng không thể ngờ, lần này hắn đã gây họa lớn chỉ bằng trò đùa của mình, trong rừng không có hồ ly trắng mà có một đàn sói trắng. Đàn sói đã rượt đuổi theo mọi người, bọn trẻ chạy tán loạn, người bị cắn xé đến hôn mê, kẻ bị đuổi lăn xuống vách và....Tề Hách, Mộ Vân và Mộ Từ cùng lúc rơi xuống một cái hố rất sâu thường dùng để bẩy thú rừng. Tiếng kêu cứu như sương loãng hòa tan vào trong màn đêm.

Tề Hách sau khi rơi xuống đã hôn mê bất tỉnh. Mộ Vân may mắn vì nhờ có Tề Hách làm tấm nệm trải sẵn nên khi rơi xuống không sao. Mộ Từ lại lên cơn đau tim, hộp thuốc duy nhất có thể cứu mạng hắn lại không biết đã văng ra khỏi túi áo từ khi nào, rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Mộ Vân đang tự trách cho sự ngang bướng của bản thân, khóc đến hai mắt sưng húp nếu như hắn nghe lời anh trai giống như mọi lần đã không xảy ra chuyện, những người khác thế nào hắn không quan tâm, chỉ có anh trai hắn không thể xảy ra chuyện.

"Anh sẽ không có gì...sẽ có người đến cứu chúng ta, anh đừng sợ...có em ở đây." Giọng hắn run rẩy vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.

"Có ai ở trên đó không? cứu mạng..cứu mạng.."

Dù hắn đã gọi điện cho người đến cứu nhưng khu rừng này rất rộng và có vô số cái hố bẫy thú, cái hố này cũng không có gì đặc biệt để nhận dạng. Không biết đợi bao lâu mới có người tìm thấy họ.

Phía trên cái hố hai anh em Bin và Bo đang đi tới. Con đường tắt nhanh nhất rời khỏi đây là băng qua khỏi khu rừng này, Bin đã có hỏi những người ở cô nhi viện là họ chỉ đường cho hắn biết. Đương nhiên hắn không nói là hắn có ý định bỏ trốn.

"Anh! Sao chúng không ở cô nhi viện? "

"Cô nhi viện chỉ giành cho những đứa trẻ không có người thân, không có nhà để về, không có ai muốn chăm sóc chúng , nhưng em có anh trai, chúng ta có nhà của mình, anh sẽ chăm sóc em...cho nên chúng ta không cần đến sống ở cô nhi viện"

"Bo! có phải em thích chỗ này? Nếu em muốn chúng ta không phải đi nữa"

"Không! anh Bin không muốn sống ở cô nhi viện...Bo cũng không muốn"

Trong lúc Mộ Vân khóc lóc tự trách cho sự ngang bướng thì tia sáng trên miệng giếng đã cứu vớt linh hồn nhỏ bé đáng thương của hắn, hắn nghe thấy trên miệng hố có người nên ra sức cầu cứu.

"Có ai ở trên đó không? cứu mạng.."

Vì nghe thấy tiếng kêu cứu của Mộ Vân nên hai anh em Bin và Bo đã tìm đến.

"Anh! bên dưới cái hố này hình như có người?"

Bo cúi người nhìn xuống nhưng không thể nhìn rõ đó là ai, chỉ nghe thấy tiếng từ dưới hố vọng lên.

"Có ai ở dưới đó không?"

"Có...!" Mộ Vân mừng rỡ hét lên: "Anh trai tôi đang lên cơn đau tim, cần phải uống thuốc...cậu giúp tôi tìm xung quanh xem có hộp thuốc nào không?"

Mộ Vân không nhìn rõ khuôn mặt người cầm đuốc, nhưng giây phút đó hắn không quan tâm, hắn chỉ lo đến hộp thuốc của anh trai: "Có tìm thấy không?"

"Tìm thấy rồi" Bo hí hứng nhặt hộp thuốc lên, chạy đến cái hố.

"Mau! ném xuống đây"

Bo đem hộp thuốc ném xuống hố, kịp thời giúp Mộ Vân qua được một kiếp nạn.

"Cậu là người của cô nhi viện Thiên Ái có phải không?"

Mộ Vân lên tiếng hỏi lại không nghe thấy tiếng vọng từ trên cao xuống, nhưng nghe thấy tiếng nói của viện trưởng: "Mau! Xuống đó cứu người"

Đám người của cô nhi viện Thiên Ái là nhờ vào hai ánh đuốc của Bo và Bin mới phát hiện ra cái hố này. Lúc Mộ Vân được đưa lên đã không còn nhìn thấy cô nhóc đã cứu anh trai hắn. Mộ Vân tự nhủ hắn nhất định sẽ tìm ra cô nhóc đó.

Một tuần sau...

Những người trong cô nhi viện Thiên Ái đều sống trong thấp thỏm lo âu, mỗi ngày như chờ đợi phán quyết của tòa. Tuy chưa có đứa trẻ nào phải thiệt mạng nhưng đã ảnh hưởng xấu đến danh tiếng cô nhi viện trước giờ.

""Vô Song! cháu mang điểm tâm vào phòng cho viện trưởng, nhắc viện trưởng sau khi ăn xong phải uống thuốc."

"Dạ!"

Lúc này có một ông chú làm vườn đi vào, giày dưới chân và hai tay đều dính bùn đất. Ánh mắt ngó dáo dác tìm kiếm thức ăn. Ông Bình đặt tay lên khay thức ăn của Vô Song, cầm một miếng bánh mì và tự tiện cho vào miệng: ""Lại mang thức ăn cho viện trưởng?"

"Dạ phải"

Theo từng bậc thang, Vô Song bưng khay điểm tâm lên tận phòng của viện trưởng. Bà đang ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt hốc hác vì lo lắng cô nhi viện phải đóng cửa.

Một người là cháu trai của tổng thống, hai đứa là con trai của Mộ chủ tịch và nhiều con cháu của những kẻ có chức quyền. Nếu họ cùng truy cứu trách nhiệm, kiếp nạn lần này của cô nhi viện không thể tránh khỏi.

"Vô Song! hôm nay đã là ngày mấy?"

""Dạ! ngày 22-12."

Vô Song còn nhớ đêm đó có rất nhiều người kéo đến, cũng có nhiều trực thăng bay quanh quẩn trên bầu trời cô nhi viện Thiên Ái và tiếng còi xe cứu hộ còn đáng sợ hơn tiếng chó sói trong rừng.

Tề Hách là một trong nhiều đứa trẻ được đặt lên xe đẩy và đưa vào trực thăng. Cô đã lo lắng cho hắn nên chạy gần đến trực thăng, nhưng bị đám người lớn gần đó đẩy ra. Sau khi những chiếc trực thăng biến mất thì có một người đàn ông đi đến trước mặt viện trưởng, hắn xưng tên là Kỉ Hùng: ""Nếu hai đứa trẻ đó không qua khỏi...tôi nghĩ, bà nên tự nghĩ cách cứu mình""

Đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào. Nhớ đến lời của Kỉ Hùng viện trưởng càng thêm lo lắng, chưa nói đến số tiền tài trợ mà bà muốn kêu gọi thì việc cô nhi viện có thể phải đóng cửa đang là mối nguy.

""Rầm...!!!" Lúc này từ ngoài, Bà Bình hối hả chạy vào: ""Viện trưởng! Kỉ Hùng đang ở dưới lầu."

Viện Trưởng hất chăn ra và bước xuống giường: ""Là đứa trẻ của Tề gia hay là Mộ gia xảy ra chuyện?"

"Không phải! chẳng có đứa nào xảy ra chuyện cả."

Vẻ mặt của viện trưởng đã có chút sắc tươi. Cô nhi viện của bà vẫn còn con đường sống.

"Kỉ Hùng đến là muốn gặp đứa bé gái đã cứu mạng đại thiếu gia của nhà họ Mộ đêm đó, nhưng đêm đó con bé đó đã bỏ trốn...bây giờ biết nó ở đâu mà đi tìm"

Lúc mọi người cô nhi viện kéo đến thì hai anh em của Bo cũng xuất hiện ở đó, bà không có thời gian để quản chúng, chỉ lo tập trung cứu người ở dưới hố lên, đưa được người lên thì hai đứa trẻ đó cũng biến mất. Bà đoán người Kỉ Hùng muốn chính là con bé đó.

"Bà đã nói chuyện về con bé đó cho Kỉ Hùng biết chưa?"

"Vẫn chưa...tôi sao dám nói."

Viện trưởng thở phào, bà quay sang nhìn Vô Song: "Kiếp nạn lần này của cô nhi viện Thiên Ái có vượt qua không, phải dựa vào con"

"Viên trưởng..." Vô Song như đoán ra được ý của bà.

Bà quay sang nhìn Bà Bình đứng ngoài cửa: "Bà dẫn Vô Song đến gặp Kỉ Hùng."

"Nhưng Kỉ Hùng muốn gặp đứa bé gái đã cứu đại thiếu gia nhà họ Mộ, Vô Song nó không..." Nói đến đây, Bà Bình như tự hiểu ra.

"Tôi hiểu rồi"

Số mệnh của Vô Song đã thay đổi từ quyết định nhất thời của viện trưởng, và một tương lai mới cho cuộc đời cô. Kỉ Hùng vì muốn có lợi cho việc kinh doanh của hắn nên quyết định nhận nuôi ân nhân cứu mạng của Tề gia và Mộ gia, chính là nói lần này hắn đến đây là mang Vô Song đi.

Kỉ Hùng cũng đảm bảo cô nhi viện Thiên Ái sẽ không bị truy cứu chuyện lần này. Hắn mang Vô Song rời khỏi cô nhi viện, hơn một tuần sau hắn đã dẫn Vô Song đến hai nhà Mộ-Tề, và giới thiệu cô bé cứu mạng đó chính là Kỉ Vô Song con gái nuôi của hắn.

Tại một diễn biến khác ở Tề gia...

Từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Tề Hách không có đêm nào ngủ ngon, hàng đêm đều bị ám ảnh bởi cái cục thịt mỡ tròn trịa, không biết xấu hổ cười cợt trong giấc mơ của hắn. Giai điệu bài hát quen thuộc và nụ cười hϊếp mắt đó xuất hiện liên tục không gián đoạn suốt hai tuần.

"Chào ông...cha..mẹ...anh hai.."

Tề Hách từ trên lầu đi xuống, hai mắt thâm đen, mệt mỏi cúi đầu chào các vị trưởng bối đang ngồi trên bàn ăn. Người hầu giúp hắn kéo ghế ra, bày lại chén dĩa. Tề Hách ngáp một hơi rồi cầm ly sữa lên uống.

"Thiếu gia! tối qua cậu lại mất ngủ?" Tề quản gia lên tiếng.

"Tề quản gia! Lát nữa ông gọi cho bác sĩ Lương đến...xem có phải di chứng lần trước để lại" Tề phu nhân lên tiếng

Bác sĩ Lương khám không ra bệnh vì Tề Hách cố giấu, tình trạng tồi tệ hơn vào những ngày tiếp theo. Cho nên hắn bị đưa đến gặp bác sĩ tâm lý và lần này hắn phải nói thật. Đơn thuốc bác sĩ kê cho hắn là phải thường xuyên tiếp xúc với những thứ trong sáng thuần khiết để không còn nghĩ đến cục thịt mỡ đen đối đó. Nhưng hắn phải đi đâu để mà tìm...

"Tề Hách! Cậu có thấy Kỉ Vô Song vừa trong sáng lại đáng yêu?"

Lời nói này khiến cho Tề Hách phải chú ý đến cô nhóc vừa được Kỉ Hùng dẫn đến, đúng là có những nét mà Mộ Từ vừa nói, giống như đơn thuốc của bác sĩ kê cho hắn.

Đây là lúc Kỉ Vô Song với nụ cười thiên sứ tinh khiết như sương mai, chính thức bước vào cuộc sống của Tề Hách, hắn đem tất cả những tấm hình lớn nhỏ của Vô Song đóng khung treo khắp phòng, cố gắng học thuộc từng đường nét trên gương mặt như một bài tập thực hành mỗi tối, trước khi bước vào giấc ngủ.

Và sau nhiều tháng siêng năng làm bài tập thì tần suất cục thịt mỡ xuất hiện trong giấc mơ của hắn cũng thưa thớt dần, Tề Hách cho rằng bản thân đã hết bệnh mãi cho đến khi...

"Xin chào! Mình là Cao Phối San...sau này nhờ các bạn giúp đỡ nhiều hơn"

Năm học mới bắt đầu cũng là lúc cơn ác mộng của hắn quay trở lại. Cục thịt mỡ đó lại nhảy khỏi giấc mơ và bước vào lớp học của hắn. Vẫn là cái bộ dạng béo ú khó quên và nụ cười híp mắt gây ám ảnh.

Bo được cô Từ xếp ngồi trước mặt Tề Hách. Vừa ngồi vào chỗ Bo đã rất thân thiện bắt chuyện với hàng xóm xung quanh, ai cũng dễ chịu chỉ trừ hắn.

"Chào cậu! mình là Cao Phối San"

"Đồ béo ú...mau cút khỏi đây"

Tề Hách đã treo án tử lên người cô ngay giây phút bốn mắt giao nhau. Vừa gặp hắn đã tuyên chiến, chỉ thẳng mặt cô, con béo...cút khỏi đây mau. Và những trò gây rối của hắn nhằm tống khứ Bo ra khỏi trường cũng bắt đầu.

Bo cũng không biết tại sao mình lại bị ghét. Ất tượng về Tề Hách tại cô nhi viên Thiên Ái không nhiều. Cho dù có nhớ Bo cũng không thể ngờ đến nguyên nhân khiến Tề Hách có ác cảm với mình lại bắt nguồn từ việc xảy ra ở nhà tắm ngày hôm đó.

**** hết chương 01***