Chương 101: Khóc lóc cái gì?

Triệu Thiên Mạc lạnh chưa tới một chén trà nhỏ, hắn đã thấy bắt kịp ba tên Nhậm Ô đang hì hục chạy. Lại nói đến đối phó với chúng, Triệu Thiên Mạc cảm thấy có chút nực cười. Hắn hiện giờ đã là Bát Trọng Thiên, chuyện bình thường tranh đấu ở Nhân Giới hắn hầu như không can hệ, bất quá lần này đám người này tuy bị ép tu vi, nhưng trước đó cũng đã là Thất Trọng Thiên, nên hắn muốn đích thân đuổi theo, bắt về tra hỏi, rốt cuộc bọn Hắc Ám Thâm Uyên này đang tính làm gì. Đám Hắc Ám Thâm Uyên thật giỏi, mới yên phận được vài vạn năm, lại bắt đầu rục rịch rồi.

Triệu Thiên Mạc bấm ngón tay hai lần, không gian bỗng chốc ngưng trọng, bạch khí bao trùm một khu rừng rộng lớn, những cây cối ban nãy bị Nhậm Ô đánh gãy cũng dần được phục trạng, từ cành cây khô gãy, nháy mắt được đứng thẳng dậy, cây cối xơ xác cũng trở nên xanh ngát, đâm trồi nảy lộc.

Nhậm Ô cùng hai tên đồng bọn đang nhanh chóng di chuyển thì bỗng nhiên cảm thấy áp bức phía sau lẫn phía trước. Ngước lên rợp trời là hàng vạn tinh binh, khí tức ôn hòa, dẫn đầu là ba vị nam tử mắc thiết giáp mạnh mẽ, tay cầm thương, người cầm búa, kẻ cầm côn lớn đứng chuẩn bị chạm trán.

“Chết tiệt, đám Thiên Giới này đến thật nhanh”

Đám Nhậm Ô vẫn giữ tâm trạng cầu may, bọn chúng thà xông tới giáp lá cà đối đầu với thiên binh thiên tướng còn hơn chạm trán phải tên Triệu Thiên Mạc đáng sợ kia.

Nhưng hi vọng của chúng thoáng chốc tan vỡ, nam tử toàn thân tử sắc đang lạnh nhạt tiến tới gần bọn chúng từ phía sau …

Toàn bộ thiên binh thiên tướng cùng lúc hành lễ:

– Bái kiến Nhị Hoàng Tử

– Bái kiến Nhị Hoàng Tử



Tiếng hô to như sấm rền, Triệu Thiên Mạc tử sam, nhàn nhạt nhìn xung quanh, hắn điểm nhẹ một cái, hóa hình đám mây thành một cái ghế, thả mình ngồi tựa vào, hai chân vắt chéo, quan sát chung quanh.

Thiên binh thiên tướng đối với một cái hô hấp của Triệu Thiên Mạc, không dám bật ra thanh âm nào.

Triệu Thiên Mạc sau cùng mới hỏi đám Nhậm Ô:

– Lão già Ma Tổ sai các ngươi đến?

Nhậm Ô đổ mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, hôm nay hắn chắc chắn là bước chân trái ra ngoài, bằng không sao mà gặp toàn chuyện xui xẻo. Tình báo Ma Tổ đưa cho cũng sai kinh khủng, nói tên Triệu Thiên Mạc chỉ là phàm nhân, bóp một cái là chết, hắn mới liều mạng tới Ẩn tinh cầu. Ai ngờ ban nãy tên Triệu Thiên Mạc không biết xài cấm chú gì, mà trở lại thành Bát Trọng Thiên. Cho dù đối đầu tại Hắc Ám Thâm Uyên, hắn còn không chắc thắng nổi, huống hồ đấu ở Ẩn tinh cầu, hắn phen này chết chắc. Thà đoạn tuyệt tâm mạch tự sát, chết rồi xuống dòng sông thời gian, chờ Yêu Tổ dẫn linh hồn đi đầu thai còn hơn để chính mình rơi vào tay đám người Thiên Giới.

– Hừ, dám liều mạng đến bắt ta

Một giọng điều lạnh lẽo vang lên, đánh tan suy nghĩ của Nhậm Ô

– Có tự sát thì linh hồn ngươi đừng hòng xuống được dòng sông thời gian.

Nhậm Ô đang tính đoạn tuyệt tâm mạch, nghe thế liền thắc mắc:

– Ý ngươi là sao?

Triệu Thiên Mạc hừ lạnh:

– Ngươi tính trước mặt ta mà tự sát, chờ Yêu Tổ dẫn linh hồn đầu thai…. Viễn vông

Ngập ngừng một chút, Triệu Thiên Mạc nói tiếp:

– Và ta cũng không để các ngươi chết…

Dứt lời Triệu Thiên Mạc tùy ý ném vào cổ ba người kia vòng Xích Thố…

Ba tên kia hoảng loạn lập tức né tránh, nhưng bọn chúng tránh được kiểu gì? Tự sát thì không thể, vì trước khi ném vòng cổ, Triệu Thiên Mạc đã nhanh chóng phong ấn thần tâm của bọn chúng…

Cho tới khi vòng cổ được treo lên người bọn chúng, bọn chúng liền biết, xong thật rồi.

Vòng Xích Thố nháy mắt siết sâu, đám người kia ánh mắt trở nên lim dim, tuy không muốn phục tùng nhưng cơ thể không theo ý mà quỳ gối xuống…

Vòng Xích Thố là bảo vật Thiên Giới, thường được gọi là vòng nô ɭệ. Có vòng này trên cổ, bọn chúng vĩnh viễn là đầy tớ, phục tùng mọi mệnh lệnh. Nếu bình thường người quăng cái vòng này mà là Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên, thì chắc chắn không thể nào bắt được một kẻ như Nhậm Ô là Thất Trọng Thiên làm nô ɭệ. Nhưng người quăng vòng đã là Bát Trọng Thiên, có phản kháng cũng không thể, với vòng này trên cổ, bọn Nhậm Ô có muốn chết cũng không chết được, pháp lực cũng bị ép xuống thành Nhất Trọng Thiên, cho đến khi vòng cổ được tháo ra, bọn chúng sẽ toàn tâm sở dục bị coi làm thú cưỡi…

Lại ném ba chiếc khóa vào tay của Thiên Lôi đang cầm búa đứng cạnh đó:

– Đem chúng về tra hỏi, sau cho ngươi làm thú nuôi.

Thiên Lôi thụ sủng nhược khinh, hắn mới chỉ là Ngũ Trọng Thiên thôi, mà có đầy tớ là Thất Trọng Thiên, nghĩ thôi cũng run sợ.

Triệu Thiên Mạc đến lúc nãy vẫn thắc mắc, hắn đang ở Thiên Giới, xuống Nhân Giới lúc nào? Lại còn kéo theo đám thiên binh thiên tướng này nữa, nhất thời thấy kí ức hơi mơ hồ. Vẫn là nên về Thiên Giới rồi ngẫm lại. Thấy mọi chuyện đã xong, Triệu Thiên Mạc phẫy tay cho đám thiên binh thiên tướng rời đi. Bất quá không ai dám động đậy.

– Sao còn chưa đi?

Ba nam tử mặc thiết giáp dẫn đầu thiên binh thiên tướng cúi gằm mặt, ai cũng không dám lên tiếng…

– Nói

Kẻ đưa người đẩy, lại nghe thanh âm lạnh của Triệu Thiên Mạc, cuối cùng Thiên Lôi đành bước ra trước chịu trận…

– Khởi bẩm điện hạ, thật ra….

Cuối cùng cả nửa ngày, Thiên Lôi không dám nói, đột nhiên đằng xa thấy hai cái bóng một trắng một đen bước tới.

– Ra mắt Nhị Hoàng Tử.

Triệu Thiên Mạc có chút không hiểu, hôm này là ngày gì mà cả đám Minh Giới cũng tới đây, bọn chúng không đi dẫn linh hồn đi còn tới đây bái kiến hắn làm gì.

Hắc Bạch Vô Thường từ xa thấy Triệu Thiên Mạc đã không kìm chế quỳ rạp xuống đất.

– Điện hạ, Ngạn Cơ tiên tử không qua khỏi.

Cuối cùng cũng nói được, toàn bộ bỗng trở nên trầm mặc, thiên binh thiên tướng đến thở cũng không dám, lần này vì bọn họ cứu giá chậm trễ, chút nữa thì Nhị Hoàng Tử bị đem tới Hắc Ám Thâm Uyên, lúc đó trừ khi Phật Tổ Đạo Tổ ra tay, bằng không cứu cũng không cứu nổi, cuối cùng vẫn là nhờ Ngạn Cơ tiên tử…

Triệu Thiên Mạc nhíu mày nhìn quanh, cả đám thiên binh sợ hãi đặc biệt là ba người cầm đầu kia, quỳ theo xuống:

– Chúng thần cứu giá chậm trễ, thỉnh điện hạ trách phạt.

Bạch Vô Thường tình cảm với Ngạn Cơ rất tốt, lúc này không ngại liều mạng, dập đầu cầu xin:

– Điện hạ, xin người một chuyến tới dòng sông thời gian, cứu lấy Ngạn Cơ tiên tử.

Triệu Thiên Mạc kiểm tra trí nhớ một lần nữa, hắn không thể nhớ ra Thiên Giới có kẻ mạnh nào tên là Ngạn Cơ.

– Ngạn Cơ là ai?

Triệu Thiên Mạc vừa dứt lời, toàn bộ đột nhiên nhao nhao cả lên, hoàng tử không nhớ Ngạn Cơ tiên tử?

Bạch Vô Thường tái mặt, ra hiệu với Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường biến mất, chưa tới nửa khắc, đã lôi Mộ Bất Khải lẫn Mộc Trấn đang bế nửa người Ngạn Cơ tới.

Hắc Vô Thường trước kia biết tính tình nhị hoàng tử lạnh nhạt, nhưng đối với chúng sinh là có yêu thương. Bất quá lần này yêu cầu quá phận kêu người xuống dòng sông thời gian. Ngạn Cơ tiên tử chỉ là bậc trung của Thiên Giới, pháp lực không quá cao minh, tình cảm của nhị hoàng tử đối với nàng không biết sâu bao nhiêu, vẫn là không biết người chịu xuống cứu nàng không?

– Điện hạ, xin hãy cứu Ngạn Cơ tiên tử, giúp nàng có thể đầu thai… .

Thiên binh thiên tướng đứng cạnh nghe Hắc Vô Thường cầu tình mà đổ mồ hôi lạnh, từ lúc nào đám Minh Giới liều mạng như thế, Triệu Thiên Mạc là ai, dòng sông thời gian là chỗ nào, không lẽ bọn chúng không biết.

Mộc Trấn, Mộ Bất Khải lúc được Hắc Vô Thường dắt theo, đã ngây ngốc không hiểu.

Lại nghe những lời Hắc Vô Thường vừa cầu tình, liền đoán là sẽ có cách cứu Ngạn Cơ, hai người ném tất cả phía sau:

– Triệu Thiên Mạc, ngươi cứu nàng đi.

Hắc Vô Thường đột nhiên trừng mắt với Mộc Trấn, Mộ Bất Khải, truyền âm nói

“Phải xưng là Nhị Hoàng Tử”

Triệu Thiên Mạc hừ lạnh, hai tên phàm nhân dám gọi hẳn thẳng tên hắn? Không biết sống chết?

– Một ngày trên Ẩn tinh cầu chết bao nhiêu người, linh hồn đều xuống dòng sông thời gian, ngươi muốn ta lúc nào cũng xuống cứu người?

Mộc Trấn nhìn Triệu Thiên Mạc xa lạ trước mặt, không tin những lời này là từ Triệu Thiên Mạc.

Thiên Lôi đứng bên cạnh nãy giờ, cũng lên tiếng:

– Điện hạ, thỉnh ngài suy xét coi có cách nào giúp Ngạn Cơ tiên tử chuyển thế đầu thai không.

– Hỗn xược

Triệu Thiên Mạc cười lạnh, lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai đối phương lại nặng tựa ngàn cân.

Triệu Thiên Mạc là nói thật, không một lý do, một đám kêu hắn đi xuống dòng sông thời gian để cứu người, người này là ai hắn đã không biết còn phải đi mạo hiểm, nhìn khí tức linh hồn của nàng ta, cao nhất lúc còn sống chỉ có thể Tam hoặc Tứ Trọng Thiên, không phải nhân vật chủ chốt của Thiên Giới, lại muốn hắn liều mạng đi cứu?

Yêu Tổ, kẻ hay lượn lờ ở dòng sông thời gian, là một trong hai kẻ đứng đầu Hắc Ám Thâm Uyên, cũng là một vị hiếm hoi đạt cấp Cửu Trọng Thiên toàn cõi. Triệu Thiên Mạc thân là Bát Trọng Thiên, cách biệt Cửu Trọng Thiên nhìn gần nhưng là một bước rạch trời, Yêu Tổ vốn chán ghét hận không thể gϊếŧ hắn, nay bắt Triệu Thiên Mạc đi vào hang cọp liều mạng, đám người này là không biết nghĩ? Thậm chí Đạo Tổ, Phật Tổ cũng chưa chắc vào lạnh địa Hắc Ám Thâm Uyên, chạm trán với Yêu Tổ Ma Tổ mà thắng, huống hồ hắn đơn phương độc mã?

Đám người cầu tình cúi gầm mặt..

– Tại sao phải cứu nàng?

Đám người kia nhìn nhau, cuối cùng cả đám cùng nói:

– Nàng vì cứu ngài mà chết.

Triệu Thiên Mạc sửng sốt hỏi:

– Cứu ta?

Bạch Vô Thường gật đầu, bắt đầu kể mọi thứ cho Triệu Thiên Mạc.

Triệu Thiên Mạc mặt tuy không biểu cảm, nhưng hắn vừa nghe vừa kinh hoàng, vậy là hắn ta lúc này đang lịch kiếp, và còn đang phát sinh quan hệ mập mờ với cái nữ tử nằm trên đất này, nàng còn vì cứu hắn mà chết?

Triệu Thiên Mạc không tin tưởng, phất tay một cái, khởi tạo thời gian truy vấn, toàn bộ cảnh tượng lúc chạm trán với Nhậm Ô quay ngược hiện lên trước mặt… Đôi mắt tím của hắn phát ra ánh sáng vàng, nháy mắt từng chuyện cũ ùa về lại ùa về.

Triệu Thiên Mạc từ từ quan sát, hắn bắt đầu đoán được lý do tại sao phụ hoàng cho hắn lịch kiếp với nàng rồi. Thời gian truy vấn vừa kết thức, hắn trầm tư suy nghĩ một lúc. cuối cùng ra lệnh:

– Thiên binh thiên tướng.

– Có thuộc hạ

– Không có lần sau

Dứt lời, đám thiên binh thiên tướng thở phào nhẹ nhõm, cứu giá chậm trễ, nhị hoàng tử lại không trách phạt, từ lúc nào hắn dễ nói chuyện như thế?

Nhưng chúng thiên binh cũng không rề rà ở lại, nghe rõ ý tứ đuổi người, cũng liền rời đi.

Thiên binh thiên tướng vừa rút, Triệu Thiên Mạc quay sang đám người Minh giới nói:

– Các ngươi về đi, lát nữa Ngạn Cơ sẽ tỉnh.

Hắc Bạch Vô Thường không tin được, Triệu Thiên Mạc thật sự chịu xuống dòng sông cứu người, thật không thể ngờ mà. Nén vui mừng trong lòng, Hắc Vô Thương hỏi:

– Ngài sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?

– Lui đi – Triệu Thiên Mạc không trả lời, nhàn nhạt đuổi người.

– Tuân lệnh

Triệu Thiên Mạc đã đảm bảo, Hắc Bạch Vô Thường dù nghi hoặc nhưng vẫn vui vẻ, lập tức rút về Minh Giới.

Không gian thoáng chốc còn bốn người, ba sống, một chết. Triệu Thiên Mạc cười lạnh:

– Mộc Trấn, Mộ Bất Khải.

– Hai ngươi muốn sống hay muốn chết?

Mộ Bất Khải biết kết cục chính mình, buồn phiền nói:

– Ta trước đây đã tính kế ngươi, đã hại ngươi gϊếŧ chủ nhân. Ngươi cứ thoải mái trả thù, nhưng ta cầu xin ngươi một chuyện, trước khi chết để cho ta gặp Tử Nhạn một lần…

Mộ Bất Khải minh bạch, rơi vào tay đối phương là chết chắc rồi, nhưng vẫn tham lam hướng đến một yêu cầu nhỏ, dù sao hồi trước Ngạn Cơ cũng từng hứa với hắn…

Mộc Trấn cũng hít một hơi sâu, Triệu Thiên Mạc đoán chừng cũng không muốn để hắn sống, cách hành xử của Triệu Thiên Mạc không giống như hồi trước hắn biết nữa

Mộc Trấn không trả lời câu hỏi, hắn tự động cắn lưỡi tự sát. Hắn biết, nếu hắn chết nơi đây, hắn sẽ xuống dòng sông thời gian, địa bàn Hắc Ám Thâm Uyên, sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, có khả năng đến cực kì lâu về sau, cũng không thể tỉnh lại, không thể đầu thai… Nhưng mà hắn cũng không hối hận, hắn gặm nhấm nỗi ăn năn đã quá lâu rồi, hắn muốn một cơ hội giải thoát chính mình, tay hắn nhuốm máu quá nhiều, sai lại càng sai, không thể sửa chữa được nữa rồi… Sau này sống không biết bao nhiêu năm, khoảng thời gian vui nhất của hắn, vẫn là lúc mọi người hoàn thành nhiệm vụ, nướng thịt ăn mừng. Tuy lúc đó ai cũng yếu ớt, ngủ màn trời chiếu rách, nhưng lại không có ai buồn phiền.

Lúc cuối đời thường nhớ lại chuyện năm xưa, Mộc Trấn năm đó cũng là bậc tài của Thiên Kiếm tông, hắn vào tông phái sớm, là một người hoà đồng vui vẻ, là đại sư huynh ấm áp thiên hạ truyền tai. Hỷ Hiên năm đó là một tiểu cô nương xinh đẹp, khéo léo chân thành vô cùng. Thái Bạch năm đó chẳng thích gì ngoài bánh bao, là đối tượng bị bắt nạt của mọi người, hắn bị bắt nạt không những không giận, lại còn cười hề hề. Năm đó hai kẻ này lại yêu thích nhau.

Sở Thanh năm đó lúc Bối La sư phụ mang về, vết thương chồng chất, cả người phát ra sự âm u lạnh lẽo, nhưng đối đãi với mọi người trong nhóm rất tốt, thỉnh thoảng cũng biết trêu chọc người. Người lạnh như Sở Thanh, thế mà yêu thích sư tỷ Nhạc Khúc của hắn. Nhạc Khúc tính ra cũng không khác Sở Thanh là bao, nàng giỏi âm luật, bộ dạng lạnh lùng đạo mạo khuấy đảo không biết bao nhiêu sư huynh sư đệ.

Cuối cùng là Triệu Thiên Mạc, hắn năm đó tuy nhìn rất gần gũi, nhưng lại rất xa cách, luôn có một bức tường bao quanh Triệu Thiên Mạc, nhiều lần Mộc Trấn thật muốn biết sâu bên trong Triệu Thiên Mạc, hắn tính cách như thế nào. Mộc Trấn thấy buồn cười, bây giờ không phải hắn biết con người Triệu Thiên Mạc ra sao rồi sao, là người mà mọi người không thể động vào, chứ đừng nói là kết thân.

Xoẹt

Triệu Thiên Mạc dùng phép, banh to hai miệng Mộc Trấn ra, răng chưa chạm được lưỡi đã lập tức bị tách ra, Mộc Trấn há hốc mồm.

Triệu Thiên Mạc cười như không cười:

– Hôm nay thật nhiều kẻ muốn tự sát trước mặt ta…

Triệu Thiên Mạc chống tay, không ai biết hắn suy nghĩ gì, mãi một lúc sau, hắn tùy ý nói:

– Buông bỏ sát niệm, trở thành người tốt, thì ngươi có thể sống mà trả giá.

Mộc Trấn giật mình, Triệu Thiên Mạc lời này là không muốn gϊếŧ hắn ư?

– Ngươi…

Mộc Trấn hắn là không phải nghe lầm chứ?

Hắn hiểu, thật sự hiểu lời nói của Triệu Thiên Mạc là ý gì, Triệu Thiên Mạc là bằng lòng tha thứ cho hắn.

Mộc Trấn hắn đã sống, sống ba trăm năm trong sự dằn vặt, hắn không cho rằng mình được tha thứ, nhưng không ngờ một ngày, Triệu Thiên Mạc lại đứng trước mặt hắn, nói tha thứ cho hắn… Cảm xúc rối bời, mãi mới nói được một câu:

– Ta đáng không?

Triệu Thiên Mạc không trả lời.

Mộc Trấn cúi mặt:

– Cảm ơn…

Triệu Thiên Mạc quay qua Mộ Bất Khải, vốn dĩ đây là nhiệm vụ của Ngạn Cơ, Triệu Thiên Mạc không muốn chen vào, nếu Tử Nhạn là lữ hành giả, Ngạn Cơ là chủ nhân khu rừng xương trắng, thì Mộ Bất Khải chính là kẻ giữ cửa, sau này hắn rất hữu dụng, nhưng Ngạn Cơ quan trọng nhất phải thuần phục được hắn… bất quá thì nhắc nhở một chút không sao.

– Đối tốt với chủ nhân ngươi.

Lời Triệu Thiên Mạc rất lạnh, câu nói không nửa phần ôn nhu.

Triệu Thiên Mạc đứng dậy, tốt bụng tặng cho mỗi người một lời khuyên:

– Kiếp số có tới, hai ngươi cũng đừng giả chết

Hai người giật mình, Triệu Thiên Mạc không phải thay đổi hơi nhanh đó chứ, ban nãy trước mặt thiên binh thiên tướng rõ là bộ dạng khác, cao ngạo vô cùng. Vẫn là sau khi biết Ngạn Cơ cứu hắn, liền tốt bụng dặn dò hai người họ. Bất quá lời này của Triệu Thiên Mạc là có ý gì? Tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Triệu Thiên Mạc dùng linh thức truyền âm cho một bạch y tiên nhân:

– Tĩnh Phàm, ấn ký trước kia ngươi đưa Ngạn Cơ, là mua từ đâu?

Tĩnh Phàm từ sau khi thành thân với Cửu Công Chúa, hắn thập phần an ổn, không gây chuyện, không phá phách, vứt hết nhiều nợ phong lưu, chỉ tập trung an dưỡng cùng quản lý sổ sách sinh tử Thiên Giới. Bình thường tiên nhân gặp hắn cũng không có chuyện gì nhiều để nói, nên từ lâu đã không có người truyền âm cho hắn.

Tĩnh Phàm đang tra sổ đột nhiên nhận được thanh âm, giọng nói này từng khiến hắn run sợ trốn khắp nơi, thậm chí trốn tận Minh Giới để tránh sự chú ý của y, Triệu Thiên Mạc.

Tĩnh Phàm đổ mồ hôi, không phải Triệu Thiên Mạc tính sổ hắn vụ không lấy hắn mà lấy muội muội hắn chứ, lại nghe nội dung Triệu Thiên Mạc vừa gửi, Tĩnh Phàm thở phào nhẹ nhõm một cái:

– Ấn ký đó ta dốc hết nửa gia sản mới đạt được, mua từ sư phụ ta, Ẩn Dật tiền bối đấy, hà hà…

Triệu Thiên Mạc ồ lên một tiếng, nháy mắt cắt đứt truyền âm.

Tĩnh Phàm ???

Nếu là đồ của Ẩn Dật tiền bối, mọi chuyện liền đơn giản rồi. Xem ra để nàng sống lại, cũng không phải quá khó.

Triệu Thiên Mạc lần này truyền âm cho Thiên Đế, Thiên Hậu, còn nhắc nhở Diêm Vương ở Minh Giới:

– Không cần biết lúc ta chết có thích nàng hay không, kiếp này cũng phải để nàng sống, để tới kiếp thứ tư bồi ta.

Triệu Thiên Mạc nói lời này là không thừa, hắn cho dù nhìn qua rất nhiều kiếp số, quá khứ của hai người, nhưng hắn lúc nhìn lại cũng chỉ là nhìn lại, hắn không còn nhớ cảm giác lúc thực sự trải qua, nên không dám chắc hắn thích nàng hay không. Bất quá hắn phải chừa đường lùi cho nàng, coi như cảm ơn cứu mạng của nàng vậy, hắn đã mở miệng, Thiên Đế dù có tức giận nhiệm vụ giao nàng thất bại, cũng không đánh nàng hồn phi phách tán.

Triệu Thiên Mạc trước khi thi pháp cũng dặn dò Mộc Trấn, Mộ Bất Khải:

– Chút nữa Ngạn Cơ tỉnh dậy, ta thì sẽ quên toàn bộ chuyện vừa xảy ra. Nếu nàng có hỏi, các ngươi cứ kể cho nàng chuyện vừa xảy ra, nhưng tuyết đối không được kể cho ta. Cũng nhớ nói cho nàng là ấn ký Tĩnh Phàm đưa nàng tình kiếp cuối cùng sẽ không phát huy.

Ngập ngừng một chút, hắn suy nghĩ gì đó, nói tiếp:

– Còn nữa, các ngươi không cần sau này đau buồn cho nàng, nàng chết lại đầu thai, vòng lặp không ngừng, nàng ta sẽ không bao giờ thực sự chết đâu. Trừ khi nàng ta lỗ mãng, rớt xuống dòng sông thời gian, xui hơn nữa thì hồn phi phách tán.

Triệu Thiên Mạc buồn bực, hắn tiếp nhận hôm nay quá nhiều điều, cái thứ nữ nhân cùng hắn nháo trên thiên đình lại là người cứu hắn, hắn còn đối xử ôn nhu với nàng, còn từng được nàng hôn, hắn thực lòng không chấp nhận nổi sự thật này, hắn chưa nổi điên lúc này chất vấn bản thân đã là bình tĩnh lắm rồi

Mộc Trấn không vừa lòng nói:

– Nhưng nàng mỗi lần đầu thai là duy nhất. Nàng kiếp này không giống kiếp trước, lại càng không giống kiếp sau.

Mộc Trấn nghĩ vậy là không sai, Triệu Thiên Mạc tính cách kiếp nào cũng thay đổi, nào có giống.

– Thực là duy nhất sao?

Triệu Thiên Mạc nghi vấn, bất quá hắn không muốn nghĩ nữa. Dứt lời chắp hai tay lại, đẩy một lực thật mạnh về phía Ngạn Cơ, gió thổi nhàn nhạt, tựa hồ không có gì hỗn loạn xảy ra, nhưng nếu để ý kỹ, đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Không khí lúc này đang bị bóp méo dữ dội, Triệu Thiên Mạc lôi từ trong tim nàng ra một sợi dây vàng rất nhỏ, hắn niệm chú liền kích phát nó, đúng vậy, đây chính là ấn ký của Tĩnh Phàm đưa nàng. Vốn dĩ phải đến khi nàng kiếp thứ 4, mới sử dụng được, nhưng hắn là ai, là Bát Trọng Thiên, một số thủ đoạn này liền có thể đổi. Bất quá điều này chưa đủ cứu sống nàng, hắn rút từ người hắn ra một viên ngọc nhỏ, thả vào thân thể Ngạn Cơ. Viên ngọc đó, bên trong ẩn chứa hoa văn của nghịch chuyển thời không. Đôi mắt tím, lẫn mái tóc tử sắc của hắn dần dần chuyển lại thành màu đen, còn người Ngạn Cơ cơ thể đang dần phục hồi lại.

Thủ đoạn của Bát Trọng Thiên trước nay đều đáng sợ, vấn đề làm chư tiên hoảng loạn, vào tay hắn lại vô cùng đơn giản. Triệu Thiên Mạc lúc lôi viên ngọc từ cơ thể ra, đồng nghĩa việc hắn tự phế đi nghịch chuyển thời không trên người hắn, truyền lại vào người Ngạn Cơ, kết hợp ấn ký của Tĩnh Phàm, lại thành ra hoàn mỹ mà giúp Ngạn Cơ lấy lại linh hồn. Bất quá, lúc hắn phế đi nghịch chuyển thời không trên người, hắn đương nhiên sẽ trở lại chính mình lúc phàm nhân yếu ớt…

Mọi chuyện rất nhanh liền qua đi, Triệu Thiên Mạc nằm trên đất, mắt nhắm nghiền, Ngạn Cơ thì từ từ mở mắt trở lại.

Lần này cứu được nàng chỉ là may mắn, nếu không phải hắn là Bát Trọng Thiên, nếu không phải hắn có thể đổi người dùng nghịch chuyển thời không, nếu không phải có ấn ký Tĩnh Phàm, chắc chắn không xuống dòng sông thời gian, thì sẽ không bao giờ dẫn được linh hồn nàng.

“Chủ nhân, người sống lại” Ma Đạo thanh âm vang lên trong đầu Ngạn Cơ, khiến nàng thanh tỉnh.

Mở mắt ra đã thấy Mộc Trấn, Mộ Bất Khải, lại thấy thân thể nàng nguyên vẹn, tuy vẫn không có pháp lực, nhưng chân bụng vẫn còn, không bị nát. Mộ Bất Khải vừa thoát chết, còn gặp lại kẻ thù năm xưa, dù cả hai mạnh hơn hắn vẫn để hắn sống, khó nén nổi tư vị trong lòng:

– Ngạn Cơ, đã lâu không gặp.

Ngạn Cơ? Sao không phải là Cơ thái giám?

Ngạn Cơ sờ sờ mặt mình, lại nhớ ra mình vừa mới chết mà, sao sống lại rồi.

Biết thắc mắc của Ngạn Cơ, Mộc Trấn kể lại toàn bộ sư việc.

Ngạn Cơ vừa nghe vừa chấn kinh, nàng cược trúng rồi, còn trúng lớn luôn rồi.

Há há há, nàng biết mà, cho dù nàng có chết xuống dòng sông thời gian, Triệu Thiên Mạc biết nàng cứu hắn kiểu gì cũng lôi nàng về, thế nên lựa chọn lúc đó dùng nghịch chuyển thời không là vô cùng chính xác.

Bất quá lúc đó còn chút lo sợ, Triệu Thiên Mạc sẽ không liều cứu nàng, nhưng mà chậc chậc, bàn tay nàng giúp hắn bao nhiêu lần thế kia, hắn sao không giúp nàng cho được.

Ban đầu nghe Mộc Trấn kể Triệu Thiên Mạc quên nàng, quả thực rất tức giận, nhưng mà không nàng bình an trở về rồi sao, đáng giá đáng giá, đại nạn không chết ắt có phúc.

Thấy Triệu Thiên Mạc đang nằm trên nền đất lạnh, Ngạn Cơ tủm tỉm cười, Ma Đạo à, ta cược trúng lớn rồi, ban nãy cứ tưởng cả bốn người đi về Hắc Ám Thâm Uyên làm thú cưỡi, không ngờ lại đổi ngược lại. Há há há, trước khi chết đau thật, nhưng so với sống lại thì không đáng là gì.



Sau tai nạn hôm đó, Mộc Trấn cũng giải thích cho Ngạn Cơ, Ngạn Cơ lại thấy khó hiểu, Thiên Đế giao nhiệm vụ cho nàng, không phải quá dễ rồi chứ, hai tên này hầu như chỉ cần một cuộc nói chuyện nhỏ, liền có thể thu phục…

Không lẽ Thiên Đế không phải muốn nàng cảm hóa, mà muốn nàng giải trừ hận thù…

Hận thù của nàng, sau này có ảnh hưởng nghịch thiên gì với Thiên Giới hay sao mà khiến Thiên Đế quan tâm như thế? Nói Thiên Đế quan tâm nàng, thôi nàng không tin… Sinh ra được đứa con như Triệu Thiên Mạc, Thiên Đế chắc chắn không phải chỉ là bình hoa trang trí.

Nhiều điều nàng chưa hiểu, rất nhanh sẽ liền hiểu thôi, ít nhất trong vài trăm năm nữa…

Vài tháng trôi qua, Triệu Thiên Mạc chưa tỉnh, nhưng họ đã tới được phía Dã quốc.

Trong lúc Triệu Thiên Mạc bất tỉnh, Ngạn Cơ cũng biết được nguyên do Mộc Trấn lại ghét ma đầu như thế, nàng nháy mắt cũng mềm lòng, Triệu Thiên Mạc đã không oán trách hắn, thì nàng cũng chẳng muốn oán trách hắn. Huống hồ, bốn người kia cũng đã đầu thai chuyển kiếp, thay vì hận hắn thì nên để hắn bù đắp lỗi sai thì hơn.

Triệu Thiên Mạc kiếp này có hai tên Võng Nhân lẫn Vạn Thế Hành là bạn chí cốt, thôi thì nàng giúp một tay để Vạn Thế quốc thống nhất giang sơn vậy. Ai mà ngờ quyết định của nàng hôm nay, lại đẩy Mộc Trấn vô một bi kịch sau này…

– Mộc Trấn, huynh giúp ta điều tra phía Dã quốc, sắp tới Vạn Thế quốc sẽ nổi binh, thống nhất giang sơn, huynh nếu được trà trộn làm nội gián phía Dã quốc.

– Mộ Bất Khải, ngươi tới Thương thành Dã quốc, giả làm thương nhân điều tra xem thử tên Tề Chính kia đang ở đâu. Ta ở đây với Triệu Thiên Mạc, hắn xem chừng chuẩn bị tỉnh rồi.

Sau khi tới Dã thành, bọn họ liền tách ra, Mộc Trấn nói hắn sẽ dùng đại bàng truyền tin, chút nữa thì Ngạn Cơ đánh chết hắn. Dùng đại bàng, hắn đang ở đâu thế, thôi thôi, cứ mỗi tuần một lần, cả ba sẽ hạn gặp tại bãi tha ma phía Thương thành, chuyển giao tin tức.

– Mộc Trấn, Mộ Bất Khải ta muốn hỏi 2 người một câu.

Mộ Bất Khải nghiêng đầu chờ câu hỏi.

Ngạn Cơ ánh mắt hàn quang, nàng lấy ra dây thừng quật Mộ Bất Khải một cái:

– Trước kia ta xấu lắm sao?

Thái độ Ngạn Cơ như thế, Mộ Bất Khải sao dám trả lời thật.

– Không, chủ nhân đẹp lắm.

Ngạn Cơ lại hỏi Mộc Trấn:

– Trước kia ngươi trước mặt ta rất kiêu ngạo.

Mộc Trấn từ sau khi giải trừ được khúc mắc, lạnh nhạt cũng không còn, thay vào đó có vài phần cao hứng. Hắn nghe câu hỏi cũng lắc đầu liên tục, lùi một bước:

– Không hề, lúc đó là do ta sợ nữ nhân.

Chát chát

Ngạn Cơ không dài dòng, nàng chịu đắng ngậm cay nghe hai tên một tên chê nàng xấu, một tên kênh kiệu, này cuối cùng cũng đến lúc trả thù rồi.

Ngạn Cơ không nửa điểm thương tiếc, quất hai tên kia túi bụi. Mộc Trấn, Mộ Bất Khải dĩ nhiên có thể tránh, nhưng sao tránh nổi sự tức giận từ Ngạn Cơ.

Không biết qua bao lâu, đã thấy hai tên đó kẻ mắt tím, kẻ mắt đỏ, hai tay vòng lại hệt như đứa trẻ bị phạm lỗi, miệng vì bị đánh đến sưng đỏ lắp bắp mãi đồng thanh nói được vài từ:

– Ta in nhỗi (ta xin lỗi)