Chương 3: Gặp mặt

Đường đời rộng mà không giới hạn

Chân trời rạng bằng hữu nơi chốn nào.

Ta ngước mặt lòng đầy nghẹn ngào

Chàng và ta...

Ta đã từng yêu...

Thậm chí chẳng may người ta yêu bị hạ thủ, ta bằng lòng đổi 1 cuộc đời còn lại của ta để lấy 1 khắc người đó sống,1 kiếp của ta để đổi lấy 1 ngày bên nhau...

Ta thật ngu ngốc...

Ngay thời khắc này đây, ta đã hối hận rồi. Tên nam nhân chết tiệt đi yêu nam nhân kia. Xem ta bẻ ngươi đây. Ta sẽ bẻ ngươi, đến lúc ngươi không thể không thẳng.

________________________________________________________________________________

Kiếp đầu tiên: Ân nhân

Ngạn Cơ ta là một đứa ngay từ nhỏ đã bị bỏ rơi.

Ta lên 16 tuổi, nghĩa phụ ta bị một trận ốm thập tử vô sinh, trước khi nghĩa phụ mất đã cho ta biết một sự thật, người nói rằng ta vốn không phải là con của người.

Năm đó, nghĩa phụ lên rừng đốn củi, nhặt được ta ngay vách đá Diêm Hỏa, toan bỏ đi. Ngày hôm sau nghĩa phụ quay lại vẫn thấy ta, lần này người đã nhặt ta về, người kêu rằng đây lần đầu tiên thấy đứa bé nào có sức sống kì diệu như ta. Cọp beo thổ phỉ nơi đó đầy, mà ta miệng rống to thế này, vẫn còn chưa chết, thật siêu phàm. Nếu mà nhìn xa một tí, vách đá thế này, nóng như thế này, mà còn sống thì thật kì diệu.

Ngày nghĩa phụ mất, ta bán hết nhà cửa để an táng người, ta quyết tâm lên đường tìm phụ thân, mẫu thân. Hỏi họ tại sao lúc đó lại bỏ nữ nhi, ta tin hổ dữ không ăn thịt con, thân phụ thân mẫu bỏ lại ta vì có uẩn khúc gì chăng? Trời đất bao la, ta tuy không biết đi đâu mà tìm người, nhưng vẫn khao khát tìm họ.

Rời khỏi nhà. Đây là lần đầu tiên ta rời xa Diêm Hỏa thôn, thôn nhà của ta là dưới chân núi Diêm Hỏa, ta bắt đầu hành trình bằng cách lêи đỉиɦ ngọn núi Diêm Hỏa tìm hiểu chuyện năm đó. Trên con đường phiêu lưu của ta, ta băng con sông Tứ Hải ngăn cách thôn Diêm Hỏa với thế giới bên ngoài, tiến vào thôn Thiên Hỏa. Bước tới hỏi thăm người dân trên núi thì biết rằng 16 năm trước, đây là một núi nhiều thổ phỉ, bọn chúng là những kẻ gặp là gϊếŧ, người ngoại lai đa số bỏ mạng, thân phụ thân mẫu có lẽ giờ đã được chuyển giới đầu thai rồi. Kêu ta đừng tìm kiếm trong vô vọng nữa.

Hứ, nghĩ sao vậy các bô lão, Ngạn Cơ ta không tin, sống phải thấy người chết phải xác. À, ta ít nhất có vài dấu hiệu để cha mẹ nhận ta, đó là... cái mặt siêu phẩm của ta. Ta thừa nhận, nhan sắc mình quá xinh đẹp, cho dù không đủ làm mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đổ quán xiêu đình, thì cũng đủ làm chim sa cá lặn.

Hắc hắc. Trở về chủ đề chính, ta có một cái bớt hình con dê ở mông, năm ta được nghĩa phụ nhặt về, ngài cũng rất bất ngờ, người ta bớt là trái tim, ngôi sao lấp lánh hay là dấu tròn nhỏ nhắn, còn bớt ở mông ta chính xác là một con dê, vâng, là con dê đang nhỏ nước dãi.... Lớn lên vết bớt đó không những không nhỏ đi lại còn bự ra, làm ta thỉnh thoảng ngẫm nghĩ lòng chua xót. Ý cha, lại lạc đề nữa rồi, trước khi chết nghĩa phụ ta nói với ta rằng, ta chắc chắn là ấu nhi nhà quyền quý, vì sao?, vì trang phục lúc nghĩa phụ thu nhặt ta toàn là lụa thượng đẳng, nghĩa phụ từng nói, người lột đống đồ đó đi rao bán thì kiếm được tiền đủ để nuôi sống ta đến tận năm 18 tuổi, thật là vải quá xa xỉ.

Bên cạnh đó, là 1 chiếc ngọc bội lưu ly nhỏ màu đỏ máu hình cánh sen, ta nghĩ đó là tín vật cha mẹ thân sinh ta để lại để sau này nhận ta. Cuối cùng là một cây quạt tre nhìn khá xinh đẹp, đề hai chữ Nhật Nguyệt. Mang theo tâm lý chu du tứ hải, ta thu xếp hành lý lên đường tìm thân sinh.

Ta thừa nhận ta không phải người tốt gì cả, chuyện là hôm đó ta đang băng ra rừng Tử Lộ để tiến về Kinh Thành, gặp cướp. Nhưng ta không phải bị cướp mà là một nam tử đẹp như ngọc mài bị cướp. Trên mặt chàng có đeo một mặt nạ che nửa mặt, nhưng vậy có sao, nhìn đường nét ta cũng đoán ra được, chắc chắn cực phẩm mỹ nam.

Trời ơi, cứu ta, sao trên đời có nam tử đẹp như thế chứ, ta sống cùng nghĩa phụ ở một thôn nhỏ tên Diêm Hỏa thôn, nam nhân trên thôn không thiếu, nhưng không ai đọ sắc được với chàng. Đấy là ta chưa thấy hết mạnh chàng, mởi chỉ thấy một nửa thôi đã cảm thấy vậy. Thậm chí ta còn có cảm giác, hình như nữ nhân cũng không ai đẹp bằng chàng.

Lấy tay áo lau chùi nước dãi khóe miệng, chăm chú ngắm chàng đến mức hận không thể nuốt nam nhân này vô bụng, hôn cho nát mặt chàng. Đẹp gì mà đẹp thế, bỗng nhớ đến một câu thơ miêu tả nam nhân này "...." câu thơ gì nhỉ, thôi ta quên rồi, bỏ qua. Mỹ nam ấy dần dần vô thế yếu, tên thư đồng của hắn lại còn là đỉnh cao của yếu, không giúp được chàng thì thôi còn làm chàng vướng víu tay chân. Ta hận.

Nửa canh giờ sau, người chàng lấm tấm máu, đám người kia càng đánh càng hăng cuối cùng lưỡi đao trong tay tên cầm đầu đâm thẳng vào bụng chàng, chàng lảo đảo ngã xuống, trong dây lát, ta cảm nhận được chàng đã trúng độc rồi, ta thầm nghĩ: "Thôi toi rồi, nam nhân mặt để trang trí này chuẩn bị uống trà với diêm vương rồi. Ta cũng mau chuồn thôi, kẻo gϊếŧ xong nam nhân kia đám kia để ý đến ta rồi gϊếŧ ta thì khổ, trốn càng sớm càng tốt."

Đừng nói ta ác, một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như ta, trói gà không chặt thì giúp được gì, kêu người cứu hắn ư, ta xin, đang trong rừng sâu nước độc tên Tử Lộ này, cái tên nói lên tất cả rồi, nơi đây không một bóng người. Ta kêu lên người đâu mà cứu huống hồ còn mang họa. Thật ra thì ta cũng có xíu công phu mèo cào, từ nhỏ theo nghĩa phụ đốn củi, không có công phu phòng thân có mà thì gặp mặt Hắc Bạch Vô Thường rồi.

Tuy công phu ta không mạnh lắm, nhưng đủ để đập đám cướp 8 tên kia bầm dập. Bất quá ta thoáng nghĩ, ta không muốn vướng vô rắc rối, bèo nước gặp nhau đâu phải thân tình tại sao ta phải giúp. Huống hồ ta cảm nhận ta đến gần bọn chúng công lực của ta giảm xuống 9 phần, chàng ta cũng vì vậy mới bị đâm còn gì, ta từng tìm hiểu, độc này tên "Cửu oán", độc thấm qua không khí khiến người bị trúng bị phong bế nội lực, chỉ có thể dùng ngoại lực chống đỡ.

Truyền thuyết độc này là do trước kia có một vị đại phu tinh thông y thuật chế ra, một hôm, cho đưa cho người nhà sử dụng thử để mua vui, ai ngờ lão ta xui tận mạng, hôm đó nhà lão ta bị cướp, chúng gϊếŧ sạch toàn bộ gia đình, tuy gia đình lão có 2 người con tinh thông võ công, nhưng đang bị trúng độc thì sao phát huy được thực lực thực sự, thế nên cả gia đình bỏ mạng. Lão hận mình, hận người nên đặt tên dược đó tên Cửu Oán. Thật là một câu truyện bi thương.

Ta thoáng rùng mình, bọn cướp kia uống giải dược trước đó mới không bị ảnh hưởng, đánh lại nam nhân tuyệt mĩ kia. Nói vậy nam nhân kia bị trúng độc còn khiến đám cướp chật vật như vậy, quả là 1 trang nam tài. Nhưng thôi bỏ qua, kiểu gì cũng sắp chết rồi. Ta phải chuồn sớm thôi. Nói là làm ta toan bước đi. Ai ngờ tên thư đồng của mĩ nam da trắng như phấn nộn kia đưa đôi mắt tuyệt vọng liếc xung quanh như thể chào tạm biệt trần gian, vô tình nhìn thấy ta, không suy nghĩ hắn ta hét to gọi ta: "Cô nương xinh đẹp trốn trong bụi hồng cứu mạng".

Ta: "...."

Mẹ kiếp tên nam nhân khốn nạn kia, tính chết chùm à, đi chết một mình đi sao còn gọi ta. Vừa dứt lời tên cầm đầu tính lấy mạng mỹ nam kia ngưng chiếc đao trên tay, nhìn chằm chằm hướng ta.

Ta vô cùng hoảng hốt thoáng cùng tức giận đan xen, chột nhớ đến tên kia nãy mới khen ta xinh đẹp. Hừm, kiểu gì không muốn dính cũng phải dính rồi, thôi được, ta nói to: "Bản cô nương cứu các ngươi 1 mạng vậy." Tuy miệng nói vậy nhưng trái tim ta cũng đang gào thét, ai cứu ta với, công lực giảm chắc gì đánh nổi 8 tên kia.

Vừa dứt lời đám cướp cười rộ lên, mặt nhìn ta lộ vẻ khinh thường cùng dâʍ đãиɠ: " ]Tiểu cô nương, nàng hôm nay phải hầu hạ lão tử, haha..."

Xong tiến gần về phía ta, tên cầm đầu đó toan bước đến gần ta bắt ta, ai ngờ bị ta giở công phu mèo cào cùng một lọ tiêu, hất thẳng vào mặt, tên kia đang hoảng hốt thì bị ta nhanh tay lấy cục đá đập vào đầu cái "đứa bé "nho nhỏ của hắn..

Miệng hắn hét lớn, khuôn mặt vặn vẹo, đám cướp culi cùng với 2 người kia nhìn thấy thoáng rùng mình nhìn ta. Nhân cơ hội đó ta vặn tay tên tặc đó lấy đao của hắn, kè lưỡi đao vào cổ lão ra lệnh lão kêu đám người kia đưa thuốc giải cho 2 người kia, băng bố cho mỹ nam rồi cút hoặc ta cho lão tặc này uống trà với Diêm Vương. Lão tặc đó run sợ hét lớn: "Làm theo lời bà lão này."

Ta giật mình, lão tặc này dám kêu ta là mụ, hay lắm, nói là làm, ta lấy chân ta đá thêm 1 phát vào hạ bộ lão quát lớn: "Ngươi nói ai là bà lão già hả tên kia?"

Lão mặt nhăn nhỏ xin lỗi ta rối rít, đám cướp kia hoảng loạn đưa thuốc giải Cửu Oán cho 2 người kia rồi lập tức băng bó vết thương cho nam nhân tuấn mĩ.

Hai khắc sau

Lão tặc mặt sợ sệt cùng đau đớn khép nép hỏi ta:"Tiểu cô nương, ta làm ý cô rồi, thả ta ra được rồi chứ."

Ta hừ lạnh rồi nói:"Chưa đủ, giao số tiền ngươi cướp đưa cho ta."

Cướp tiền của cướp gọi là gì nhỉ? Đó là Quận Gió.

Không hề. Phải gọi là sư phụ của cướp.

Mẹ kiếp, mắt lão tướng cướp cùng đồng bọn căm phẫn nhìn ta, không nói ta cũng biết, ngày gì chưa cướp được ai đã bị ta cướp. Nghĩ bụng chắc đang nguyền rủa ta giữ lắm đây, bất quá ta không quan tâm.

Tên tướng cướp sợ sệt cùng đồng bọn dâng ngân khố của chúng cho ta, ta cũng không khách sáo nhận lấy toàn bộ xong cho lão tặc ấy uống một viên thuốc. Ta quát:"Viên này vô bụng ngươi sẽ không có tác dụng gì trong vòng 3 ngày, nhưng nó chỉ cần trong 3 ngày dính chất xúc tác của ta thì coi như ngươi bỏ mạng. Ta nói luôn, chất xúc tác đang trong tay ta, khôn hồn cút đừng quay lại đây cũng đừng để ta gặp lại trong 3 ngày tới, không thì ngươi cũng chết."

Lão tặc đó mặt ai oán nhìn ta, nhưng không dám lắm điều, 2 cú đá làm hắn mất đi nửa linh hồn rồi, tốt nhất không gây chuyện với cô ả. Lão ta ra lệnh cho đám culi rút lui nhanh chóng.

Hừ

Nhìn đám cướp đi xa xa, ta quay mặt nhìn 2 tên kia, bộ dáng hai người đó hình như hơi mờ ám, thư đồng nhìn vết thương của hắn chưa đủ, còn lấy tay mâm mê gương mặt của nam nhân tuấn mĩ, làm ta thoáng rùng mình. Không lẽ mỹ nam đoạn tụ với thư đồng, không không không. Có gì đó sai sai. Ta tuy đấu tranh nội tâm dữ dội trong lòng, gương mặt lại không biểu lộ cảm xúc nói:"Mọi người đều bình an cả rồi, hai người làm gì nơi đây."

Nam nhân tuấn mĩ nhìn ta chân thành nói:"Ta tên Triệu Thiên Mạc, đang trên đường lên kinh thành ứng thi, đi ngang nơi đây thì bị cướp. Đa tạ cô nương cứu mạng." Nói xong hắn khụ khụ ra máu, ta nhìn cũng biết, vết thương nặng cỡ này, băng bó thì băng bó chứ làm sao sống nổi. Ta không ngờ đám cướp còn tẩm độc lên đao, giờ chạy rồi làm sao đòi thuốc giải nữa đây. Nhìn vét thương chuyển đen, ta thấy còn đau thay hắn, có lẽ lành ít dưỡng nhiều rồi. Đáng tiếc một chảng trai tuấn mĩ. Lâu lắm rồi mới thấy trái tim rung rinh nhẹ, không ngờ, mới rung rinh giờ lại dừng luôn rồi.

Nam nhân tuấn mĩ cười ôn nhu nhìn tên thư đồng, miệng yếu ớt nói:"Chàng đừng tiếc thương cho ta, đừng khóc, ta đau lắm, ta không muốn chàng lo lắng vì ta, ta trước nay chưa từng nói ra, nhưng ta thật sự rất thích chàng, thích chàng từ 10 năm trước."

Nói xong hắn ôm tim vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn, đưa tay lên xoa mặt tên thư đồng. Tay áo hắn lúc này vô tình rơi ra một tấm bản đồ, kìm nén đau đến, hắn nhanh chóng nhặt tấm bản đồ lại rồi nói:"Nếu ta chết hỏa thiêu bản đồ cùng..." chưa nói xong tên thư đồng giật lấy tấm bản đồ trong tay hắn, miệng đầy phấn khích cười to:"Hahahaha, theo ngươi bao lâu, cuối cùng tìm không ra ngươi dấu bản đồ ở đâu, hóa ra luôn để trong người."

Triệu Thiên Mạc giật mình yếu ớt tính đưa tay giật lại tấm bản đồ thì tên thư đồng lấy từ trong tay một con dao đâm thẳng vào tay Triệu Thiên Mạc cười khẩy: "Cảm ơn ngươi, ta tìm lâu lắm rồi, lấy được nó thì Hoàng Đế Vệ quốc sẽ yêu ta tha thiết, giở thì ngươi chết được rồi." Nói xong tên đoạn tụ thư đồng lấy dao chuẩn bị gϊếŧ hắn thì ta lập tức giơ cây quạt Nhật Nguyệt ngăn cản.

Keng...

Con dao văng ra xa, tên thư đồng dường như chợt nhớ ra, ta còn ở đây, hắn nhanh chóng dùng khinh công cao siêu chạy về hướng Bắc. Ta cùng Triệu Thiên Mạc giật mình, bọn ta cho rằng hắn vô cùng yếu ớt, không ngờ, thật không ngờ khinh công cao siêu đến thế này. Hóa ra giấu tài. Loại người vô liêm sỉ. Ta hừ lạnh.

Lại nhìn nam nhân bên cạnh, đáng thương thay, đáng thương thay, nam nhân này lại là nam phụ của nam phụ đam mỹ. Ta vươn tay định giúp hắn nói lời trăn trối chợt thấy miếng ngọc bội trên người hắn ta, một miếng ngọc bội y chang của ta. Liệu hắn có phải biết tin về cha mẹ ta không. Không suy nghĩ, lập tức ta hỏi hắn: "Ngọc bội này ngươi từ đâu mà có."

Giọng ta như kéo hắn về thực tại, nét mặt đầy đau lòng, vô vọng nói:" Nó là..."

Chưa dứt câu hắn ngất xỉu.

Không, ta hét to đầy đau lòng nói:"Tên kia, ta không cho ngươi chết, ngươi phải sống, phải nói cho ta biết, ngọc bội này từ đâu ngươi có, tỉnh dậy mau."

Ta lấy tay đưa vào mũi hắn, hên quá, vẫn còn thở nhưng quá yếu. Không suy nghĩ, ta lấy cây quạt Nhật Nguyệt rạch thêm một đường vết thương trước đó của hắn, ta biết, quạt tre của ta không đơn giản chỉ là quạt tre, nó còn là tiên khí. Ta bí quá làm liều, một mực hi vọng tiên khí có thể khử vết độc trên người hắn. Đợi một lúc sau, ta thấy ý thức hắn trở về, máu đen đã loại đi 1 phần nhưng vẫn rất nghiêm trọng, ta vội vàng bế người hắn, 3 chân 4 cẳng chạy, ta hi vọng, một lòng cầu nguyện, ta kiếm đại phu vẫn kịp.

Tim ta đập thình thịch thình thịch, ta đoán chắc do ta đang bế hắn lại còn dốc sức chạy. Sao tư thế này khác những gi ta đọc sách vậy, đáng ra nam tử ôm nữ tử mới đúng, à mà cũng đúng, tên này bị cong như thế, có khi hắn nằm dưới ấy chứ.

Chậc chậc...