Chương 19: Coi Trọng Người Đàn Ông Khác 3

Thế nhưng cô không thể sa đọa như thế được, cho dù phải chịu một cái tát của anh, cô cũng phải thoát khỏi thân phận của tình nhân.

“Tôi khuyên cô tốt nhất nên lập tức thu hồi những lời mình vừa mới nói, có lẽ tôi còn có thể không làm chuyện này.” Tư Dạ quyết định cho cô một cơ hội.

Trần Chi rất cố chấp, không biết thay đổi theo tình hình.

“Tư thiếu, xem như tôi có lỗi với anh được không? Anh muốn kiểu phụ nữ như thế nào cũng có, thế nhưng tôi thật sự không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh.” Cô thử nói chuyện với anh một cách bình tĩnh.

“Chuyện hôm nay, anh cứ coi như chưa xảy ra, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi không hiểu chuyện.”

Anh đã cho cô cơ hội, cô lại không cần.

Sắc mặt Tư Dạ đột nhiên thay đổi, đổi thành túm lấy cổ tay của cô, hai mắt anh lạnh lẽo sắc bén.

“Cô muốn đơn phương hủy bỏ giao dịch, không dễ như thế đâu.”

Cưỡng chế kéo Trần Chi, anh hung ác nhét cô vào bên trong xe, khóa cửa xe lại, đi sang một bên khác ngồi lên.

“Anh muốn làm gì thế? Thả tôi xuống!” Trần Chi thử mấy lần, nhưng không cách nào mở được cửa, trong lòng nảy sinh cảm giác bối rối.

Tư Dạ ngồi trên ghế lái, hai tay nắm chắc tay lái, lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô, ánh mắt sắc bén lóe lên ý cười khát máu.

“Ô, làm gì ư? Một lát nữa cô sẽ biết thôi!” Nói xong, anh đạp mạnh chân ga, xe nhanh chóng rời đi.

Tốc độ của anh rất nhanh, Trần Chi nhìn đồng hồ chỉ tốc độ không ngừng lên cao, tay nắm chắc chỗ ngồi, sợ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

“Anh điên rồi, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ đấy!” Cuối cùng, cô không kìm lòng được mà nhắc nhở anh một câu.

Vẻ mặt Tư Dạ không cảm xúc, tiếp tục tăng tốc, xe chạy theo hình chữ S, lúc ẩn lúc hiện, lắc lư khiến cho người ta không thoải mái.

Vốn dĩ Trần Chi hơi say xe, lúc này càng thêm choáng váng, sắc mặt cô tái nhợt, che miệng lại, cố gắng không để cho mình nôn ra.

Một túi bóng màu đen được đưa tới trước mặt cô, cô nhận lấy rồi lập tức mở ra nôn vào trong.

Nhưng Tư Dạ không để ý nhiều như thế, vẫn lái xe nhanh như cũ, Trần Chi thiếu chút nữa nôn ra cả nội tạng.

Không biết qua bao lâu, đại khái khoảng nửa tiếng, có lẽ là một tiếng gì đó.

Cuối cùng xe cũng dừng lại.

“Xuống xe!” Mở cửa xe, Tư Dạ túm lấy tay của Trần Chi, không để ý đến dáng vẻ yếu ớt đó của cô, kéo cô đi vào một tầng hầm u ám.

“Đây là nơi nào?”

Cho dù Trần Chi hỏi gì, Tư Dạ đều không trả lời cô.

Sau cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng, hai người mặc âu phục màu đen đứng ở hai bên cửa, nhìn thấy anh tới thì cung kính hành lễ.