Chương 22: Thân Thể Của Cô Rất Mê Người 2

“Cô nói cái gì!” Người đàn ông làm bộ như không nghe thấy.

Trần Chi chỉ cảm thấy rất nhục nhã: “Tôi nói, tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh.”

“Kỳ hạn thì sao?”

“Tùy anh.”

Cô rất thông minh, Tư Dạ hài lòng nở nụ cười.

“Trần Chi, hãy nhớ kỹ những lời nói hôm nay của cô, cô là người phụ nữ của tôi, chỉ tôi mới có thể nói dừng, cô mãi mãi cũng không có tư cách nói dừng.”

Buông tầm mắt xuống, trong lòng Trần Chi cảm thấy rất bi thương, cô biết lúc chọc đến anh, vĩnh viễn đều khó có khả năng thoát thân.

“Chúng ta có thể rời khỏi nơi này được chưa?” Cô nói sang chuyện khác, thật ra cô cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

“Được thôi, dẫn cô đi ăn tối.” Người đàn ông đứng dậy ra ngoài, Trần Chi đuổi theo sát.

Sòng bạc ngầm này, tuy cô tới chưa đến 10 phút, thế nhưng cô thề, sau này cô cũng không muốn tiếp tục đến nơi này nữa.

Tư Dạ quả thật đưa cô đi ăn khuya, ăn xong thì lên xe.

Anh thản nhiên nói.

“Tối nay qua chỗ tôi.”

Trần Chi không lên tiếng, bắt đầu từ đêm nay, cô chân chính trở thành người phụ nữ của Tư Dạ, một người phụ nữ gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi.

Đứng ở trước gương trong phòng tắm, chiếc gương vẫn luôn được tăng nhiệt, cho nên cũng không bị hơi nước che phủ, Trần Chi có thể nhìn thấy rõ thân thể của mình.

Làn da trắng nõn, dáng người tinh tế linh lung, gương mặt trái xoan, mắt to, mái tóc dài đen nhánh, mũi nhỏ, môi đỏ, bởi vì tuổi tác mà dung mạo vừa thành thục lại có phần thanh thuần.

Quả nhiên là trong thành thục lộ ra thanh nhã.

Tư Dạ coi trọng, chắc hẳn là dáng vẻ bây giờ của cô, nếu như cô không có dáng dấp xinh đẹp thì tốt biết bao nhiêu, như thế anh sẽ không giữ chặt lấy như vậy. Trần Chi cười tự giễu một tiếng, nếu như không có bề ngoài như vậy, đoán chừng cô cũng không có tư cách bán mình kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ.

“Xong chưa?” Cửa bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tư Dạ.

Trần Chi thu hồi suy nghĩ, quấn khăn tắm đi ra ngoài mở cửa.

Cô đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, cho dù lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cô đều không quan tâm.

Vừa mới mở cửa phòng tắm ra, Tư Dạ đã kéo lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực anh, một tay ôm lấy.

“Cô gái, động tác của cô quá chậm, không phải cô đang cố ý câu giờ đấy chứ?” Đôi môi mỏng của anh dán sát vào vành tai của cô, phả ra hơi thở nóng rực.

Cơ thể Trần Chi rụt lại.

“Không, thời gian tôi tắm vẫn luôn lâu như thế.”

“Thật ư?” Anh hơi nheo mắt lại, ngửi mùi hương vừa mới tắm xong trên người cô, trong nháy mắt, cơ thể đã nổi lên phản ứng.