Chương 39: Những Năm Này… Em Có Khỏe Không 1

Nhất định mẹ đã chờ cô suốt cả một đêm, một đêm không ngủ.

“Tiểu Chi.” Nhìn thấy cô, mẹ Trần lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trần Chi đi lên giải thích.

“Mẹ à, vốn dĩ hôm qua con muốn chạy đến, nhưng lại nhận một buổi biểu diễn đột xuất trong bữa tiệc, vì thế con không đến được, có phải mẹ đã chờ con rất lâu không? Lần sau nếu như con không kịp đến thì mẹ nghỉ ngơi trước đi, tuyệt đối đừng để bản thân mệt nhọc.”

Mẹ Trần cười ôn hòa: “Không sao đâu, dù sao mỗi ngày đều là nằm ngủ, trái lại buổi tối không ngủ được.”

Trần Chi lấy điện thoại mới mua ra, mỉm cười đưa cho mẹ Trần.

“Mẹ, đây là con mua cho mẹ, sau này có chuyện gì thì chúng ta có thể liên lạc qua di động.”

“Mẹ dùng cái này làm gì chứ, trong nhà có máy riêng là được rồi.”

Trần Chi biết mẹ muốn tiết kiệm tiền, ngay cả điện thoại trong nhà, công dụng duy nhất cũng chỉ là gọi điện thoại cho cô mà thôi, mỗi tháng tiền điện thoại không quá hai mươi tệ.

“Mẹ, mua cũng mua rồi, mẹ cầm lấy đi, nào để con dạy mẹ cách dùng.” Trần Chi vui vẻ làm mẫu cho mẹ nhìn, nhìn dáng vẻ giống như một đứa nhỏ hiến vật quý.

Nhìn thấy tâm trạng của cô tốt như vậy, mẹ Trần đành phải nhận lấy chiếc điện thoại di động này, chuyên tâm nghe cô giải thích.

“Đây đều là những chức năng cơ bản, mẹ à, hiện tại mẹ làm quen với những thứ này là được.” Đây là lần đầu tiên mẹ Trần dùng điện thoại di động, cho nên Trần Chi giải thích rất chi tiết.

“Tiểu Chi, gần đây có phải con không ăn được, sao mẹ thấy con gầy đi rất nhiều?” Mẹ Trần đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Có ư? Gần đây con đang giảm cân, xem ra có chút hiệu quả.”

Mẹ Trần hơi cau mày, rất không đồng ý với cách làm của cô.

“Con đã gầy như thế rồi, đừng giảm béo làm gì, cẩn thận cơ thể không chịu được.”

Trần Chi mỉm cười đáp.

“Con biết rồi, con sẽ ngừng việc giảm cân lại, dáng người sẽ duy trì như thế nào.”

“Béo thêm chút nữa, béo có phúc khí.”

“Mẹ à, hiện tại người ta đang theo xu thế gầy mới đẹp, mập chưa chắc đã có phúc khí đâu.” Trần Chi cố ý trêu ghẹo bà ấy.

Hai mẹ con trò chuyện rất thoải mái, rất lâu rồi bọn họ mới có một ngày tán gẫu vui vẻ như thế.

Qua nhiều năm như vậy, bởi vì mẹ Trần bị bệnh, trong nhà vẫn luôn bị một tầng ưu thương nhàn nhạt bao trùm, chẳng qua theo Trần Chi lớn lên, tình hình dần dần chuyển biến tốt hơn.

Mẹ Trần đột nhiên cảm thán.

“Tiểu Chi, nếu như bên cạnh mẹ không có con, mẹ thật đúng là không biết nên làm như thế nào cho phải.”

“Mẹ à, nếu như bên cạnh con không có mẹ, con mới không biết nên làm như thế nào cho phải.” Trần Chi cười đáp.

Mẹ Trần mỉm cười, tuy sắc mặt bà ấy tái nhợt, nhưng không giảm đi vẻ xinh đẹp…