Chương 1: Nó sẽ vui nếu em kề bên sao? Kề bên!

01.

"Bạn học Cố Tinh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trần Tư nhìn người trước mặt, thiếu niên dáng người cao ráo, mặc một bộ đồng phục màu xanh lam kết hợp với trắng, đứng ngược hướng mặt trời đang lặn. Làn gió chiều thổi nhẹ tóc mai bên trán, nhìn cử chỉ có vẻ khách sáo nhưng kỳ thực lại tỏa ra cảm giác xa lạ vô hình.

"Hả?" Thiếu niên hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái, rất nhanh bình tĩnh trở lại, "Cậu nói đi."

"Cậu là Beta đúng không." Trần Tư khẳng định chắc nịch.

Cố Tinh im lặng không đáp, mím môi cau mày, lẳng lặng nhìn đối phương.

Dù vậy, Trần Tư lại cảm thấy được thiếu niên có phần phản kháng.

"Nhưng người cậu thích lại là một Omega." Hai mắt Trần Tư sáng rực, "Đúng chứ."

"Beta không thể trấn an được Omega, nhất là trong kỳ phát tình."

"Ý cậu là gì?"

Thiếu niên hỏi lại lần nữa, lời nói không hề mang chút cảm xúc.

Nhiệt độ còn sót lại buổi hoàng hôn không còn nóng gắt mà lại ấm áp nhẹ nhàng, mà Trần Tư chỉ cảm thấy giọng nói dịu nhẹ kia giống như một tảng băng lạnh lẽo.

Nhưng cậu ta vẫn không sợ: "AO mới là sự kết hợp trời sinh, Beta thì nên ở cùng với Beta, như vậy mới không có kỳ phát tình phiền phức, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó bạn đời phát tình rồi tìm người khác cầu thỏa mãn, cậu biết đó, mặc dù đây không phải là ý định của Omega nhưng du͙© vọиɠ lại làm con người ta mất hết cả lý trí..."

"Đủ rồi."

Nếu giọng điệu vừa rồi của đối phương ngập tràn băng giá thì hiện tại nó đã trở thành lưỡi dao, giọng nói ấm áp kia từ lúc nào đã dần trở nên lạnh lẽo.

"Được rồi, cho nên... Cậu có thể cân nhắc đến tôi, tôi có thể khiến cậu không cần lo nghĩ về sau." Ánh mắt Trần Tư vô cùng kiên định.

Cố Tinh giận dữ bật cười.

02.

Người thiếu niên dịu dàng như ngọc, đi ngược sáng trên dãy hành lang dài, ánh chiều tà chậm rãi buông xuống trên vai như phủ lên một lớp vải lụa mỏng khiến người khác không thể rời mắt, là một "Công tử vô song".

Chẳng qua... "Công tử" này có chút lạnh lùng.

"Cậu do dự à?"

Lăng Kiêu quả thật chưa bao giờ thấy cách tỏ tình "kiêu căng độc đoán" đến như vậy, nghe như đấm vào tim, ở một bên vô tình nghe được cũng sợ đến ngây người!

"Tôi có gì mà phải do dự." Thiếu niên trả lời cậu, "Em ấy từ lúc nhỏ đi học mẫu giáo đã nháo lên muốn đòi làm vợ tôi."

Đòi không được thì khóc nhè.

Mỗi khi khóc nhè thì phải tìm thức ăn để dụ dỗ.

Rõ ràng là dạ dày không tốt nhưng lại rất tham ăn.

Chỉ cần bất cẩn một chút là người kia như một chú chuột nhỏ mò đến để ăn vụng.

Ăn no xong liền chạy đến lẩm bẩm, lộ ra cái bụng trắng như tuyết mà kêu người ta xoa xoa cho...

Nghĩ đến đây, vẻ lạnh lùng trên người Cố Tinh dần tan biến, nửa tiếng sau dần khôi phục lại dáng vẻ công tử dịu dàng thường ngày, thu hồi biểu cảm xa cách người khác.

Beta thì sao? Omega thì sao?

Người nọ là của hắn, của duy nhất một mình hắn.

"Người anh em à, tôi nói thật... Tôi rất hâm mộ cậu."

Giọng nói Lăng Kiêu đầy thành khẩn, Cố Tinh thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"

Lăng Kiêu đang lo lắng không có chỗ để kể khổ, liền kể đầu đuôi ngọn ngành tình trạng của mình cho người anh em tốt của mình: "Ít ra thì hai người còn tâm đầu ý hợp, cậu ấy lúc nhỏ đã muốn làm vợ cậu rồi, còn người của tôi... Chậc, một ngày cậu ta không nghĩ làm sao để gây phiền phức cho tôi thì cũng nghĩ làm sao để tôi quỳ xuống gọi cậu ta là ba." Bất lực thật sự.

Cố Tinh hơi ủ rũ an ủi cậu ta vài câu.

Hắn không nhịn được mà cười khẽ.

03.

Gió chiều đầu xuân se lạnh, từng đợt gió phả vào mặt có thể thổi bay bao phiền muộn giấu kín trong lòng.

Kỳ Dược đứng ngoài hành lang nhìn người đang ngồi ngay ngắn trong lớp học, thiếu niên đang cúi đầu, hàng lông mi dài hơi rủ xuống, một tay đè tờ giấy, tay còn lại xoay xoay bút.

Từ góc độ của cậu có thể vừa vặn nhìn thấy sườn mặt thiếu niên, sống mũi cao thẳng, đường nét mềm mại, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, không giống như lúc nhìn cậu —— trong ánh mắt hắn như chứa đựng một bảo vật quý giá nhất trần gian.

Kỳ Dược đắc ý, khóe môi khẽ nhếch lên, đuôi mắt cong cong tràn ngập sự vui vẻ.

Cố Tinh dường như cảm nhận được, hắn vừa ngẩng mặt lên lại nhìn thấy người mà bản thân tâm niệm cả ngày, người nọ đang nhìn hắn bằng một đôi mắt đen láy sáng người, trên mặt không giấu được vẻ mừng rỡ.

"Mừng cái gì?"

Cố Tinh nhìn ra bên ngoài, nhíu mày.

Người nọ nhìn hắn, nhăn mặt lại như một cái bánh bao nhỏ, sau đó dùng ánh mắt hơi tủi mà nhìn hắn, ý bảo hắn phải chú ý nhìn lên trên bục giảng.

"Thầy của anh lại dạy quá giờ rồi."

Than thở xong vẫn còn hơi ấm ức.

Cố Tinh thậm chí còn có thể liên tưởng đến lát nữa người nọ sẽ chạy lại, ôm cánh tay hắn mà "phàn nàn".

Mới chỉ nghĩ đến đó thôi mà trong lòng đã ngứa ngáy không chịu nổi.

Nếu không phải thầy đang giảng bài phía trên thì Cố Tinh đã muốn bắt cậu về nhà ngay lập tức.

Cũng may là hắn vẫn còn lý trí.

04.

Kỳ Dược nhận ra tâm trạng Cố Tinh hôm nay không tốt lắm, có lẽ là do chuyện lúc sáng.

Sáng nay cậu nép trong góc nghe được những lời thẳng thắn của Trần Tư, cảm thấy hơi tức giận, cũng không nhận ra nghe lén người khác nói chuyện là không đúng.

Tức giận vì Trần Tư không hiểu cậu mà lại còn đi nói xấu.

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cậu không muốn sau này gặp nhau cả hai phải khó xử.

Trần Tư nói "AO mới là sự kết hợp trời sinh", Kỳ Dược mặc kệ có là trời sinh hay không, mặc kệ cái gì mà A hay O, cậu chỉ biết người mình thích là Cố Tinh, thích từ nhỏ đến lớn. Hồi còn học mẫu giáo, có một cô bé muốn trở thành "vợ" của hắn, cậu đã tranh cãi với cô bé ấy đến độ vành mắt đỏ hoe.

Cố Tinh cũng chưa bao giờ chấp nhận người khác làm "vợ" mình ngoại trừ cậu.

Cậu thích Cố Tinh, Cố Tinh cũng thích cậu.

Tất cả mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

Ngay cả bố mẹ hai bên cũng ngầm thừa nhận.

Năm Kỳ Dược mười bốn tuổi phân hóa thành Omega, trải qua kỳ phát tình đầu tiên, khi đó cậu đã nép vào lòng ngực hắn, lắng nghe giọng nói run rẩy của người đàn ông đang dỗ dành mình.

Hắn nói ——

"Bé cưng, đừng sợ, anh ở đây."

Hắn còn nói ——

"Đợi anh phân hóa thành Alpha, đánh dấu em là sẽ không sao nữa rồi."

"Ừm!"

Hai mắt Kỳ Dược rưng rưng, khóe mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy eo người đàn ông rồi gật đầu thật mạnh.

Cậu đợi, tất nhiên là cậu luôn chờ đợi.

Năm nhất, năm hai, năm ba.

Kỳ Dược không đợi Cố Tinh phân hóa thành Alpha nữa, chính xác mà nói, là Cố Tinh không chờ mình phân hóa nữa.

05.

Đều là mười bảy tuổi.

Hắn cũng là một trong những Beta bình thường nhất.

Nhưng bé cưng của hắn lại là một Omega.

Nếu không tham gia một lớp học vệ sinh sinh lý thì hắn vẫn giữ những suy nghĩ nhẹ dạ thiếu hiểu biết của mình.

Omega trong kỳ phát tình cảm xúc không ổn định, còn cực kỳ yếu ớt và mẫn cảm, cần Alpha phải phóng pheromone áp chế trấn an. Cũng có thể cắn vào tuyến thể sau gáy để đánh dấu tạm thời, hoặc Alpha của Omega có thể đánh dấu vĩnh viễn, để Omega khi đến kỳ phát tình không phải kìm nén du͙© vọиɠ.

Sách vở nói như vậy nhưng hắn không thể làm.

Hắn thậm chí còn không ngửi thấy pheromone của bé cưng nhà mình.

Khi đó, trái tim hắn như tro tàn, còn ám chỉ với Kỳ Dược.

"Chúng ta chỉ là bạn bè, là thanh mai trúc mã, như vậy cũng tốt, anh vẫn sẽ che chở em, cam đoan sẽ bảo vệ em cả đời."

Kỳ Dược nghe xong cũng không đáp, nước mắt như không kìm được mà rơi xuống như hạt ngọc.

"A Tinh, anh không cần em nữa sao?"

"A Tinh, có phải anh nghĩ Omega phiền phức lắm hay không?"

"Vậy thì em không làm Omega nữa."

Không, không thể được!

Khi nghe thấy tiếng khóc của cậu, trái tim hắn như bị xé thành hai mảnh.

Khi hắn phát hiện cậu cầm dao cố gắng phá hủy tuyến thể sau lưng, trái tim hắn như bị nghiền nát.

Rõ ràng là hắn vô dụng, tại sao lại để bé cưng của mình phải chịu đau khổ như vậy!

Từ đó đến nay, Cố Tinh không hề bộc lộ thêm bất kỳ suy nghĩ tương tự với Kỳ Dược nữa.

Kỳ Dược hiện giờ không thể rời xa hắn, cậu ỷ lại vào hắn, ngay từ khi còn nhỏ đã không có khả năng tự vệ.

Nhưng người này lại đơn thuần đến mức "đáng giận", căn bản là không biết sự điên cuồng của con dã thú đang bị đè nén trong thân thể này đáng sợ đến nhường nào.

Nếu không thể xa nhau thì hắn sẽ một lòng che chở, bảo vệ đối phương đến khi người kia không cần hắn nữa mới thôi.

06.

Vì là Beta nên Cố Tinh luôn cho rằng bản thân chưa đủ tốt, nhưng rõ ràng hắn cưng chiều cậu lên trời.

Tính tình Cố Tinh tốt là do ảnh hưởng từ cậu, kỹ năng nấu ăn bậc nhất cũng là vì cái miệng ham ăn của cậu, ngay cả phương pháp ghim kim cũng tập luyện vì cậu.

Kỳ Dược không biết Cố Tinh có thể vì mình mà làm bao nhiêu chuyện nữa.

Kỳ Dược cực kỳ sợ đau, mỗi lần đến kỳ phát tình tiêm thuốc ức chế vẫn không thuyên giảm, nửa ngày sau vẫn còn đau đến sụt sùi.

Kỳ động dục mỗi tháng đến hai, ba lần, hồi mới tiêm Kỳ Dược còn sụt sùi đến nửa tháng mới khỏi.

Mỗi lần như vậy, Cố Tinh ruột đau như cắt.

Hắn dứt khoát lấy tay mình để thực hành tiêm thuốc, chỉ trong một tuần mà cánh tay đã đầy những vết ghim, may mắn là hắn đã tập luyện thành công.

Ôm người đang đến kỳ phát tình trong lòng, sau khi tiêm xong thì không còn nghe âm thanh hổn hển đầy ủy khuất nữa.

Hắn hỏi người nọ: "Còn đau không?"

Ánh mắt mê người ngập tràn ham muốn kinh ngạc nhìn hắn, con ngươi long lanh hơi giãn ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Không đau nữa, A Tinh, anh giỏi quá!"

"Vậy sau này anh sẽ giúp em tiêm thuốc."

"Ừm!"

Được mặt trăng nhỏ của mình khen ngợi là một điều hết sức tuyệt vời.

Đừng nói là ghim một cánh tay, dù là ghim cả người cũng được.

—— Cực kỳ xứng đáng!

07.

"Chú và dì đã đi chơi xuân rồi, hôm nay có muốn đến nhà anh ngủ không?" Cố Tinh giấu tâm trạng hơi bực bội của mình, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu hai lần, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

"Được." Kỳ Dược ngoan ngoãn gật đầu đi theo.

Ngay cả khi Cố Tinh quên nắm tay cậu mà cậu cũng không làm ầm ĩ, lặng lẽ nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay lớn lành lạnh của hắn.

Cố Tinh cảm nhận được thứ mềm mại đang chạm vào lòng bàn tay mình, hắn ngẩn người, sau đó đan tay mình vào, nắm chặt.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Cậu bị dụ về nhà một cách dễ dàng như vậy, quả nhiên là không có phòng bị gì đối với hắn.

"Hôm nay chú Lý có đến đón chúng ta không anh?" Chú Lý là tài xế của nhà Cố Tinh, đôi mắt Kỳ Dược dưới ánh đèn đường vàng nhạt ấm áp hơi sáng lên, phản chiếu bóng hình người đối diện.

"Ừm." Bác Lý đợi sẵn ở chỗ hẹn ngoài cổng trường, Cố Tinh mở cửa xe, nhét cậu ngồi vào hàng ghế sau.

Không đợi hắn ngồi xuống, người kia đã tự giác kề sát vào hắn.

Nghe nói Omega đều thích dựa gần Alpha của mình, hắn chỉ là một người bình thường mà cậu đã bám lấy hắn như thế, nếu hắn là một Alpha thì...

"Hôm nay Tiểu Dược đi học có gì vui không?" Chú Lý cười híp mắt hỏi Kỳ Dược.

Kỳ Dược vừa ngoan lại vừa lễ phép, vì vậy mà người lớn hai bên đều rất cưng chiều cậu.

"Có ạ."

Nghe cậu trả lời câu hỏi của chú một cách ngoan ngoãn, tâm trạng mịt mờ trên mặt Cố Tinh lập tức biến mất, ánh mắt dán lên người Kỳ Dược, khóe môi khẽ cong lên.

Kỳ Dược trò chuyện với chú Lý vài câu liền chủ động chuyển chủ đề sang hắn: "Hôm nay A Tinh trên trường có gặp chuyện gì không?"

Cậu hỏi một cách rất tự nhiên, nếu không phải là Cố Tinh thì có lẽ cũng không ai nhận ra rằng cậu bạn nhỏ này đang sợ hãi bất an, Omega rất mẫn cảm, người trước mặt cũng không ngoại lệ, hôm nay ngoan như vậy, còn cẩn thận thăm dò hắn, không chừng là cảm thấy có gì đó.

"Hừm, lần này anh đứng hạng nhất trong kỳ thi tháng." Cố Tinh chọn lắng nghe Kỳ Dược.

"Oa! Anh giỏi quá A Tinh!" Kỳ Dược phấn khích đến nỗi Cố Tinh cũng không thể ngăn cậu vung tay loạn xạ.

"Chú Lý chú Lý, A Tinh nhà chúng ta lại đứng hạng nhất!"

"Anh ấy rất tuyệt vời phải không!"

"Đúng đúng đúng, rất tốt rất tốt."

Chú Lý cũng vui vẻ cười theo...

Cậu nhóc này trước giờ đều như vậy, lúc khoe khoang với người khác thì khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng.

08.

Sự chú ý của Kỳ Dược luôn bị Cố Tinh làm phân tán một cách dễ dàng, hai người chơi chung với nhau đã hơn mười năm, không nói đến tìm được người thứ hai, cho dù là Kỳ Dược đi chăng nữa thì Cố Tinh cũng dám chắc rằng hắn hiểu rõ cậu còn hơn bản thân cậu.

Kỳ Dược và A Tinh về đến nhà liền đi tắm, lúc bước ra khỏi phòng còn mang theo hơi nước ẩm bốc lên cuối cùng cũng có phản ứng —— A Tinh lại tiêm thuốc ức chế cho cậu.

Thế là thừa dịp không có người lại đâm ra phụng phịu.

Cố Tinh từ phòng tắm bước ra nhìn thấy một cậu nhóc nhỏ nhắn đang cầm một đĩa dâu tây đỏ hồng, xiên chiếc nĩa vào cắn một miếng rồi nhét vào đầy miệng, hệt như một chú hamster nhỏ bé đáng yêu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỳ Dược quay đầu lại nhìn thẳng vào Cố Tinh.

Cố Tinh cảm thấy tim mình như đang đập loạn xạ.

Mái tóc Kỳ Dược còn ẩm ướt, đôi mắt long lanh, khuôn mặt phiếm hồng, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình như một chú chuột hamster đang chuẩn bị chui vào hốc cây tránh cái lạnh mùa đông.

"Sao em không sấy khô tóc?" Cố Tinh biết thuốc ức chế đã có tác dụng.

Kỳ Dược cắn quả dâu tây lớn đang lấp kín cái miệng của mình, quay đầu lại với người đối diện.

Như kiểu đang nói rằng: "Đang giận, không thèm nói chuyện với anh!"

Cố Tinh quay trở lại phòng tắm, Kỳ Dược trộm liếc nhìn hắn biến mất sau cánh cửa, tay cầm nĩa cứng đờ giữa không trung.

Lát sau Cố Tinh quay lại, tay cầm một cái khăn bông, nhìn thấy người nọ đang bĩu môi, đôi mắt đen láy còn dâng lên một tầng hơi nước, lung linh ướŧ áŧ.

Cố Tinh tự cho rằng trái tim mình rất cứng rắn giờ đây cũng "răng rắc" như muốn vỡ ra làm hai nửa.

Omega vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, không thể chịu đựng nổi hắn trêu đùa như vậy, đặc biệt là khi gần tới kỳ phát tình.

Cố Tinh biết rằng chuyện Beta lúc sáng mang lại cho hắn rất nhiều cảm xúc tiêu cực, sau khi thấy cậu như vậy, cảm xúc đó đã phóng đại lên rất nhiều lần —— Em ấy tốt như vậy, hắn lấy quyền gì mà trói buộc?

Hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, trước đây hắn lấy tự tin ở đâu mà có thể không chút rung động, đã vậy còn trở thành bạn tốt, dựa vào cái gì mà em ấy nhất định phải là của hắn.

Cùng lúc đó, sâu trong nội tâm lại nói: Cố Tinh, mày không nên tự chất vấn tình cảm của mình dành cho em ấy.

Hai luồng suy nghĩ hình thành hai thế lực trong tâm trí hắn đấu đá lẫn nhau, mỗi cái đều có lý lẽ của riêng mình.

09.

Cố Tinh chậm rãi tiến về phía cậu, Kỳ Dược chỉ nhìn một xíu mà nước mắt đã tuôn rơi, chảy dài xuống hai gò má, A Tinh lại rung động thêm lần nữa.

Hắn không ngờ Omega lại mẫn cảm đến như vậy, có lẽ vì cảm nhận được tâm trạng của hắn, Omega run rẩy nhào vào lòng ngực hắn không muốn rời xa.

Cố Tinh không còn cách nào khác, bèn giấu tâm tư đang hỗn loạn của mình vào, một tay ôm lấy eo, tay còn lại xoa xoa mái tóc ẩm ướt của cậu.

"A Tinh ăn dâu tây đi." Dâu tây được xếp ngay ngắn trên đĩa, bên góc còn chừa lại bốn quả dâu to và đỏ nhất, vừa nhìn là biết cậu đã lựa ra, Kỳ Dược căng thẳng cầm nĩa ghim một quả đưa đến trước miệng hắn.

"Dược Dược ăn đi." Cố Tinh không nỡ ăn nó, cậu nhóc này luôn bảo vệ miếng ăn của mình cực kỳ kỹ lưỡng, mỗi lần có gì ngon cậu đều tìm hắn trước tiên. Vừa nghĩ tới đó, sau này có thể cậu không giống như bây giờ nữa, có thể không phòng bị mà nhào vào lòng người khác, đút cho người khác ăn, lòng hắn chợt cảm thấy có chút chua xót.

"Lách tách lách tách."

Kỳ Dược cảm nhận được Cố Tinh đang đấu tranh tư tưởng, vừa nãy Cố Tinh trực tiếp biến mất khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an.

Cậu không kìm được nước mắt, Omega trời sinh vô cùng dễ khóc, đây không phải là điều mà cậu có thể thay đổi được, nên cậu cũng chỉ có thể thuận theo, làm một Omega bé nhỏ hay khóc.

"Sao A Tinh không ăn dâu tây, A Tinh thích ăn dâu tây nhất mà."

"Có phải A Tinh không thích ăn dâu tây nữa không?"

Kỳ Dược cố chấp chờ câu trả lời, Cố Tinh nâng khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cậu lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vệt nước.

"A Tinh rất thích ăn."

Cố Tinh liền ngậm lấy quả dâu tây trên tay Kỳ Dược, nhai vài lần để chứng minh rồi mới nuốt xuống, Kỳ Dược mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn nửa tin nửa ngờ, để xua tan hoàn toàn nghi ngờ của cậu, Cố Tinh vét sạch luôn phần dâu tây còn lại trên đĩa.

—— Ngay cả Cố Tinh cũng không biết vì sao Kỳ Dược lại cố chấp bảo hắn ăn dâu tây đến vậy.

10.

Kỳ Dược thấy hắn ăn hết dâu tây, lúc này mới chịu để hắn ôm mình về giường ngủ.

Tắt đèn đắp kín chăn.

Căn phòng yên tĩnh đến mức dường như chỉ có tiếng thở chậm rãi của hai người hòa quyện vào nhau, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất chiếu vào trong phòng, đến tủ đọc sách đầu giường, chiếu đến khuôn mặt người đàn ông đang ngủ say, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp hư ảo.

Cố Tinh vòng tay ôm người bên cạnh vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vùi vào l*иg ngực hắn, cách một lớp áo lụa mỏng, hơi thở cậu nhẹ nhàng, còn trái tim hắn thì đập mạnh.

Cố Tinh nương theo ánh trăng, ánh mắt như thiêu đốt mà nhìn hàng mi dài cong cong của cậu —— Dược Dược, em nghe xem, trái tim này đang đập, đang sống là vì em.

Ngón trỏ thon dài của hắn nhẹ nhàng chọc nhẹ vào má Kỳ Dược, đầu ngón tay vừa chạm vào, hai hàng mi cong dài khẽ run lên.

Hắn lại chuyển sang vuốt chân mày Kỳ Dược —— Đây là chân mày của Tiểu Dược, còn đây là đôi mắt của Tiểu Dược...

Vì trước khi ngủ Kỳ Dược đã khóc một trận, cộng thêm tâm trạng không tốt lắm nên ngủ cũng không sau, lúc Cố Tinh chạm vào má cậu thì cậu đã tỉnh rồi.

Kỳ Dược mơ hồ mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh tối đen như mực, không hiểu sao nhưng khi nghe được tiếng tim đập, cậu lại bình tĩnh đến lạ.

Cậu chưa bao giờ nghe tiếng tim đập của người khác, nhưng cậu hiểu rõ Cố Tinh, lúc hắn tỉnh có thể nghe được tiếng tim đập rất mạnh, chỉ lúc hắn ngủ mới khiến người khác thoải mái hơn chút ít.

Cố Tinh nói: "Em kề vào tim, nó vui."

Kỳ Dược hỏi: "Nếu em không kề thì nó sẽ không vui sao?"

Cố Tinh trả lời: "Chỉ cần nghĩ đến em thì nó sẽ vui như vậy."

Kỳ Dược lại hỏi: "Vậy khi nào thì nó không nghĩ đến em nữa?"

Cố Tinh nở nụ cười dịu dàng: "Khi em không kề bên nó nữa."

"A ——" Kỳ Dược đang vui vẻ liền nhíu mày lại, lo lắng, "Vậy thì có phải tuổi thọ sẽ ngắn đi rất nhiều không?"

Dù sao nó luôn làm việc với cường độ cao mà.

Cố Tinh ôm người trong lòng dỗ dành an ủi, giọng nói kiên định: "Không đâu."

Nó sẽ luôn hướng về em.

________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đọc truyện vui vẻ ~ (≧ ▽ ≦) / ~