Chương 1: Mở màn

Lâm Nguyệt là tiểu thư của Lâm gia, là 1 trong số ít ỏi những người có chứa dòng máu chính thống của gia đình quyền quý này . Ngay từ nhỏ , cô đã được huấn luyện để trở thành một người thừa kế đưa Lâm gia ngày càng huy hoàng ...

Lâm gia là gia tộc lớn với quyền lực và địa vị thống trị cứng cáp không thể lay chuyển . Người lập ra Lâm gia là một người phụ nữ lên từ trăm năm nay Lâm gia luôn coi phụ nữ trong tộc là tầng lớp cao tất cả quyền định đoạt đều rơi vào tay phụ nữ trong đó gia chủ sẽ là người có quyền hành cao nhất và được quyền cưới nhiều phu tự mình trồng cho mình một " vườn hoa ".

Vào một buổi sáng đẹp trời , Lâm Nguyệt bước xuống từ tầng 3 của ngôi nhà rộng lớn mang đậm phong cách âu cổ huyền bí . Trên khuôn mặt yêu nghiệt không thấy bất kì biểu tình gì , mắt phượng kiều diễm nhìn xuống khung cảnh dưới đại sảnh dường như quá quen với cảnh tượng phía dưới .

Dưới nhà, mẹ cô Lâm Ngọc ôm một người đàn ông mà trêu đùa, người đàn ông kia không ai khác là cha cô cũng là chính phu của Lâm Ngọc - Hàn Phong . Tiếng cợt nhả của người phụ nữ có chất giọng ngọt lịm vang lên cả đại sảnh :

" Tiểu Phong a~ nói xem sao lại đỏ mặt như thế? "

Hàn Phong lắp bắp :

" Nàng...Nàng...mau buông ta ra ! Con gái đang nhìn ta kìa ! "

Lâm Ngọc không chút ngượng ngùng cúi xuống cắn lấy vành tai người đàn ông đang ngồi trong lòng mình . Hàn Phong vặn vẹo rồi phát ra tiếng kêu thập phần nhiều ý vị

" A...Hưʍ...Đừng~ "

Rồi như nhớ ra gì đó ông quay lưng nhìn thấy con gái yêu của mình đang đứng trên cầu thang nhìn mình chằm chằm . Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phong bạo đỏ tránh thoát khỏi cái ôm của Lâm Ngọc bước vội ra khỏi nhà phía sau ông còn vang tiến đùa cợt của người phụ nữ :

" Tiểu Phong , từ từ a~ nhạy cảm thế ngã ta sẽ đau lòng "

Người đàn ông lảo đảo muốn ngã mặt đỏ như máu chạy nhanh ra khỏi cửa. Lâm Ngọc cười ha hả nói nhỏ

" Tiểu Phong ngày càng đáng yêu a~ "

Bấy giờ Lâm Ngọc mới nhìn lên đứa con gái đang đứng trên cầu thang :

" Nguyệt Nhi , con cũng nên gác công việc một chút mà mang về cho mẹ một thằng con rể thôi ! Thật là , hồi trước lúc bằng tuổi con ta đã có 2 thϊếp rồi đấy "

" Mẹ con mới có 20 tuổi "

" 20 tuổi thì 20 tuổi đang là lúc tròn đẹp nhất rồi còn gì . Không cần biết công việc hay họp gì hết ! Chiều nay 4 giờ con phải theo mẹ sang nhà hàng Thiên Thừa xem mắt thiếu gia của Triệu gia "

Lâm Nguyệt thở dài thườn thượt :

" Rồi đã hiểu . Cái gì cũng nghe mẹ hết "

-----------ta là dải phân cách không dangiu-----------------------------------------

4:00 p.m , nhà hàng Thiên Thừa.

Lâm Nguyệt trong bộ váy đen bó sát người để lộ ra những đường cong yêu mịn trời sinh , khuôn mặt được trang điểm nhẹ lại càng tôn lên vẻ đẹp vốn có làm say đắm lòng người . Cúi đầu nhìn điện thoại lẩm bẩm

"304" - số phòng

Đôi chân dài nhanh chóng bước tìm phòng . Chẳng mất 1 phút Lâm Nguyệt đã tìm được nơi muốn tới . Bàn tay trắng nõn vươn ra nắm lấy tay cầm mở ra cánh cửa phòng vip sang trọng .

Vừa bước đến ấn tượng đầu của cô là người đàn ông lạnh nhạt đang ngồi cạnh bàn ăn . Đi đến bàn ăn cô mở lời :

" Chào , Lâm Nguyệt "

Người đàn ông lười biếng giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cô

" Chào , tôi Triệu Uy "

Cô chậm rãi đánh giá người ngồi trước mặt . Không hổ là thiếu gia của Triệu Gia nổi tiếng kiệm lời a~ chàng trai này cũng thật thú vị nghĩ lại sống đến tuổi này ở gia tộc cô mà còn chưa thử mùi vị nam nhân quả thật hơi " dị " . Trong lòng Lâm Nguyệt ra một quyết định nam nhân trước mặt chắc chắn sẽ là con mồi đầu tiên của cô dù sao theo qui tắc gia tộc mình cũng đã đủ tuổi nếm thử thứ mới mẻ này rồi .

Người đàn ông lạnh nhạt ngồi trước không hề biết mình bị đưa vào danh sách hàng chuẩn bị ăn ...

Lâm Nguyệt nhanh chóng rút điện thoại ra nhắn tin cho trợ lí bảo nàng ta mua vài cái sεメ toys cho vào xe riêng của cô ở nhà hàng Thiên Thừa . Quyết tâm không cho nam nhân bên cạnh biết vì cô muốn lần đầu của mình kí©h thí©ɧ một chút .