Âm Kém Dương Sai (Sai Lầm Tình Cờ)

7.12/10 trên tổng số 42 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: Đường Nhỏ Xuống Núi Mô tả: Song tính, BJYX, Cao H 19+, ngôn ngữ có chút thô tục trần trụi, nhưng tác giả viết rất chắc tay đủ lửa. Xin cẩn thận. Lời giác giả: Đàn ông có thể được gọi là mẹ, cho  …
Xem Thêm

Vương Nhất Bác cả năm nay phải đi làm xa, quay về ăn Tết thấy nhà bỗng dưng thòi ra thêm một người.

Hắn vừa về đến nhà, lưng vác hành lý bụng đói meo, cha hắn cũng chả thèm ra đón mừng nữa. Lúc cửa viện hé ra hắn nhìn thấy một đoạn cổ tay nhỏ mềm mại xinh xắn, phần còn lại của cánh tay bị bọc khuất trong găng tay, có lẽ do sợ bên ngoài lạnh nên vừa mới mang bừa vào, xanh xanh đỏ đỏ phối với nhau đẹp thì đẹp nhưng lại có chút quê mùa.

Vương Nhất Bác hạ mắt nhìn thật kỹ dáng vẻ người trước mặt, chào một tiếng:" Mẹ nhỏ."

Người kia hơi giật mình, đôi tròng mắt đẹp ướt nước lúng liếng, liếc mộtcái liền cười lên tươi như hoa, răng trắng đến lóa mắt, viền môi dưới có một cái nốt ruồi be bé " Nhất Bác hả? Cha con đang ở bên trong đợi con đó."

Hắn vác túi bước vào viện, nhìn sang thấy mấy bó cây vừng, rơm khô, thân ngô mục vẫn chất đống trước đây đã được dọn dẹp gọn gọn gàng gàng hàng hàng lối lối, vợ mới của cha hắn quả thật là người biết quán xuyến gia đình.

Gần cửa viện phía Đông có mấy dây phơi quần áo treo mấy bộ áo yếm kết nút phượng dễ khiến người ta mơ màng, Vương Nhất Bác bỗng dưng đỏ mặt chẳng hiểu tại đâu.

Cha hắn làm nguyên một bàn thức ăn, một nồi bánh chẻo nhân hẹ ăn với giấm tỏi. Vương Nhất Bác nhìn nhìn, nửa cái bàn đều là đồ ăn cay đỏ lự, nhà hắn một nhà đâu có ai ăn cay. Quả nhiên không ngoài ý, mẹ nhỏ kia của hắn ăn đến đôi môi phủ dầu trơn bóng, hơi ấm từ sàn sưởi*(1) lại thêm ớt cay khiến cả khuôn mặt trắng sứ đỏ hồng, xuất một lớp mồ hôi mỏng, tựa như đóa sen ướt sương*(2) ngày hè.

1. Sàn sưởi: hệ thống sưởi bằng nước hoặc điện thiết kế dưới sàn nhà.

2. Ở đây tác giả dùng từ Hà Lộ còn là tên một nhân vật nổi tiếng xinh đẹp trong tác phẩm Tuyệt Đại Song Kiêu của Cổ Long.

Cha hắn gọi hắn về ăn tiệc tất niên này chính là muốn giới thiệu cho hắn gặp mẹ kế, hắn nghĩ hoài không ra cha hắn đi đâu mà nhặt được một đại mỹ nhân đẹp người đẹp dáng như thế này? Người đẹp rót ít rượu, cha hắn đã xoắn xít giật lấy: "A Tán, tửu lượng của em không tốt, thôi đừng uống nữa."

Vương Nhất Bác cảm thấy thật buồn nôn liền tìm đại một cái cớ, bánh chẻo cũng chẳng thiết ăn nữa nói muốn quay về phòng sắp xếp đồ đạc.

Hắn giận hầm hầm bước đi, quay về đến phòng mình thì phải trợn trắng mắt. Vốn khá lâu lúc trước hắn đã báo với cha rằng mình sắp quay về nhà, quả nhiên phòng ốc vẫn chưa dọn dẹp, chăn mền cũng chẳng có, than sưởi cũng chả ai đốt cho, tựa như nói hắn vốn đã chẳng có mẹ đau, nay nhà thêm một chàng dâu cha cũng không thèm thương* (3) hắn nữa rồi?

3. Chơi chữ từ câu: Cha không đau mẹ không yêu, chỉ những đứa trẻ bất hạnh.

Chiếc túi cả quãng đường ăn gió nằm sương bị hắn vứt chỏng chơ trên đất, hắn lúc ở thành phố có mua một món quà không nhỏ biếu cha hắn, vậy mà ông già này trong tim chỗ nào có đứa con này đâu.

Hắn đang trong này giận dỗi bỗng tiếng chuông leng keng vang, Tiêu Tán để than xuống ngay cạnh cửa, vẫn mặc cái áo bông lúc nãy chẳng hợp với anh ta chút nào, không giống với cái dáng vẻ lúc nhìn thấy anh ngoài cổng, lần này anh ta đến nút áo cũng không cài, bên trong hình như còn mặc một cái gì đó màu trắng nhìn không rõ là gì.

Vương Nhất Bác nhìn nhìn vài lần, vành tai đỏ cả lên.

Người kia bỏ than xuống, nhìn khắp xung quanh một vòng:" Sao mà đến cái chăn cũng không có vậy?" Hắn không lên tiếng, vẫn cứ quay lưng về phía người ta ngầm ra cái lệnh đuổi khách, Tiêu Tán không nói thêm gì nữa, Vương Nhất Bác nghe động tĩnh một chút, có lẽ người đã đi rồi.

Còn chưa thấm xong cái cảm giác thất lạc kỳ lạ vô cớ, Tiêu Tán đã quay lại, lần này còn ôm theo một bộ đệm giường, một cái gối. "Không có chăn dư, cái này tôi đang đắp, hôm nay con dùng tạm trước vậy. " Anh ta chu chu môi: " Đốt than lên đi."

Vương Nhất Bác đang định nói làm gì có đạo lý nào con trai đi đắp chăn của mẹ nhỏ chứ, Tiêu Tán đã đem đồ đạc bỏ hết lên giường hắn bắt đầu bày biện rồi, nhìn thấy hắn không động đậy, nghĩ là hắn mệt mỏi rồi nên dở chứng lười, bước lại gần nhéo nhéo mặt hắn " Sao, còn muốn tôi đốt than lên cho con?".

Tay kia mềm mại, nhéo cũng không mạnh, Vương Nhất Bác cảm thấy nửa bên mặt đó tê dại, tim cuộn lên cảm giác vô cùng lạ lùng. Đốt than bén ngọn rồi, quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ nhỏ của hắn đưa lưng về phía hắn giúp hắn trải chăn, nhưng mà sức lực dường như không mạnh mấy, trải chăn giường thôi cũng có hơi tốn sức.

Lõi than sau một lúc cũng cháy đỏ, trên giường sưởi*(4) là nơi nóng nhất, Tiêu Tán sợ nóng, mồ hôi cũng đổ ra, áo bông bị anh cởi ra vắt trên ghế dựa, cong mông trải giường cho con kế, hồn nhiên không hề nhận ra ánh mắt Vương Nhất Bác ghim chặt tại nơi cong mẩy tròn đầy ấy. Không rõ có phải bởi vì quá nóng hay sao, dưỡng khí không đủ, không khí để hít thở cũng trở nên khô rát.

4. Giường sưởi: Các vùng Đông Bắc Trung Quốc vào mùa đông rất lạnh, người dân trước đây hoặc nông thôn thường ngủ trên các giường sưởi đắp bằng đất hoặc xây xi măng, bên dưới có đốt than

Buổi tối hắn nằm ngủ trong chăn của mẹ nhỏ hắn, thật là phiền, cái chăn này thơm đến mức hắn ngủ không được. Cái gối còn hơn thế nữa, tựa như hắn hôm nay lúc đứng gần Tiêu Tán nghe được mùi hương trên cơ thể anh vậy. Thậm chí hắn còn nghĩ, mẹ nhỏ của hắn lúc ngủ có phải chăng không mặc quần áo ngoài, hay là sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khỏa thân, cái chăn này liệu chăng mới bị anh ta ủ đến thơm nhường này?

Sáng sớm, gà trống đã gáy gọi rồi, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thơm mà mở mắt, là bánh quẩy mới chiên cha hắn sáng sớm ra đầu thôn mua về, chắc là tự thấy hôm trước mình bất công với con trai cho nên lúc này ân cần quá mức đây mà.

Chẳng ngờ lúc hắn vừa ngồi vào ghế, cha hắn lại đem sữa đậu nành đưa cho Tiêu Tán. " A Tán em thử xem, mới đây nghe em nói thích ăn bánh quẩy tiệm này."

Hóa ra là tự mình đa tình, đây là mua cho mẹ nhỏ hắn cơ.

Hắn nhìn hai người bên kia kề sát nhau vừa ăn vừa bàn chuyện, bánh quẩy không tệ, vừa mới ra lò, cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm. Tiêu Tán còn chấm bánh vào sữa đậu, sữa trắng dính một chút trên môi anh, đầu lưỡi liếʍ một vòng khiến cho môi thấm ướt căng mọng bóng loáng, còn có chút vụn bánh dính trên khóe môi, anh ta liền dùng tay quẹt đi!

Ngậm lấy đầu ngón tay xinh đẹp ấy, liếʍ luôn!

Chỉ sợ chính là hồ ly tinh chuyển thế!

Vương Nhất Bác ngồi mà chẳng yên, nhìn chằm chằm anh, lại lướt qua mặt cha hắn một cái, nhìn tới tới lui lui như vậy mấy lần lòng càng lúc càng không thoải mái.

Cha hắn cuối cùng cũng nhớ đến đứa con trai của mình: " Ngày mai cha không có ở nhà, có vài thứ cần phải chuẩn bị sớm."

Vương Nhất Bác hỏi: "Chuẩn bị gì thế ạ?"

" Hạt dưa kẹo mứt phải có này, còn rượu nữa, con còn không biết mấy người chú kia của con uống đến mức nào sao, lại thích ăn thịt, mà quan trọng nhất là áo cưới."

Ông nhìn Vương Nhất Bác " Mẹ con mặc nhất định sẽ đẹp lắm."

Lòng Vương Nhất Bác hoảng đến khó chịu, nghĩ không ra Tiêu Tán vừa ý cha hắn điểm nào, cả ngày hồn vía hắn cứ ở đâu đâu, tối đến Tiêu Tán lại đến đốt than cho hắn, hắn lại lén nhìn chằm chằm gò mông lớn của Tiêu Tán, có cái gì đó kỳ dị cứ vướng mãi trong lòngcả một lúc lâu, cẩn thận ngẫm nghĩ, thôi xong, hắn rõ ràng là ghen ghét với cha mình.

Nghĩ ngược lại thì cũng phải thôi, mẹ nhỏ kia của hắn, eo nhỏ mông lớn, ánh mắt tựa cái móc câu nhỏ có thể móc chặt lấy người, nói chuyện thì khiến người ta nghẹn họng mà biểu tình lại cứ mềm mềm mại mại, nhìn mà lòng ngứa ngáy. Vương Nhất Bác cảm thấy rất không ổn, loại người như này mà làm dâu chính là tuyệt vời nhất, tắt đèn trùm chăn sẽ trở nên buông thả phóng túng.

Mà sau đó hắn lại nghĩ đến chua loét cả người, cha hắn bằng đấy tuổi rồi, có thể đáp ứng được mẹ nhỏ nhìn là biết không dễ thỏa mãn này không?

Thêm Bình Luận