Chương 1: Tạ Chanh

Một căn hộ ở thành phố A

“Cậu có biết tên ngốc Vương Trạch đó nói gì không? Anh ta vậy mà lại nói mẹ anh ta khá truyền thống, có thể đồng ý cho tôi đi làm sau khi kết hôn đã là rất thấu tình hợp lý rồi, vì để mẹ anh ta yên tâm nên sau này việc nội trợ trong gia đình tôi phải một mình làm cho sạch sẽ, để mẹ anh ta có thể nghỉ ngơi, thấu tình đạt lý cái con mẹ nó, vừa muốn tôi đi làm kiếm tiền, vừa muốn tôi làm bảo mẫu miễn phí, sao không đạp chết anh ta đi?”

Tạ Chanh vừa nói, vừa một hơi uống sạch cốc bia trên tay, không biết là tức giận hay là do say, khuôn mặt cô đã nhuộm một màu hồng nhạt, khiến khuôn mặt vốn đã mềm mại lại càng thanh tú hơn.

Dù đã biết nhau nhiều năm nhưng Dư Kỳ vẫn phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của người bạn thân này, là một người mê cái đẹp cấp độ 10 nhưng luôn làm ra vẻ chính nghĩa này! Cô trấn tĩnh lại trái tim nhỏ bé của mình, sau đó mới hạ giọng hỏi:

“Vậy là cậu hất cốc cà phê lên người anh ta rồi block? Mọi chuyện cứ như vậy là kết thúc sao?”

“Không kết thúc chẳng lẽ làm bảo mẫu miễn phí cho nhà anh ta sao? Vậy thì mười năm nữa không phải tôi vẫn tiếp tục bại não sao?”

“Con đường đến buổi xem mắt của cậu khá gập ghềnh, hết lần này đến lần khác gặp phải đủ thứ kỳ lạ. Không thì ở nhà đợi đi, đi ra ngoài lại làm phiền người khác.”

Nghe Dư Kỳ nói, Tạ Chanh cũng có vẻ chán nản, từ khi cô hai mươi lăm tuổi, mẹ của cô, bà Vương Tú đã luôn sắp xếp cho cô những cuộc xem mắt, hiện giờ chỉ còn một tháng nữa là cô bước sang tuổi hai mươi tám, số lần xem mắt đếm bằng hai tay thêm hai chân nữa cũng không đếm được.

Ở trên giấy, các đối tượng xem mắt của cô cũng có điều kiện không tồi, diện mạo cũng coi như đoan chính, điều kiện tài chính tốt và mối quan hệ gia đình đơn giản. Tại sao tất cả những điều kiện như vậy lại là những người kỳ quái, những người có tính cách gia trưởng còn coi như là nhẹ, thậm chí còn có người ngay trong lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi cô có còn trinh hay không, hắn nói diện mạo của cô trông có vẻ không ổn trong chuyện chăn gối, kết quả người kia nhận được một cốc cà phê và kèm theo một cái tát từ cô.

“Trước hai mươi tám tuổi mà muốn kết hôn dường như là chuyện không có khả năng, aizzz...” Tạ Chanh chống cằm thở dài, không phải cô muốn kết hôn, mà là cô có linh cảm sau hai mươi tám tuổi, bà Vương Tú sẽ ngày càng thúc giục chuyện kết hôn, bây giờ tần suất xem mắt đã khiến cô không chịu nổi rồi.

“Cậu đã nói với dì Vương chưa? Tạm thời cậu đừng về nhà vội, lần xem mắt này thất bại có thể sẽ bị nói một trận nữa.”

“Không sao đâu. Gần đây công ty phải tăng ca nên tạm thời tôi phải ở phòng thuê.”

Mới vừa nói xong, điện thoại của Tạ Chanh rung lên, báo có tin nhắn mới, tin nhắn rất đơn giản, chỉ hỏi cô mấy giờ mới về.

Dư Kỳ không cần nhìn cũng biết ai gửi tin nhắn cho Tạ Chanh vào lúc này.

“Tin nhắn của Quý Vũ?”

“Ừm, cậu ấy hỏi khi nào tôi về nhà và có cần cậu ấy đến đón không?” Nói xong, Tạ Chanh bắt đầu thu dọn đồ đạc, Quý Vũ nói khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến, cô chuẩn bị xuống lầu đợi người.

“Này, cậu chưa từng cân nhắc đến Quý Vũ sao? Tôi thấy hai người rất xứng đôi.” Dư Kỳ hỏi câu hỏi này lần thứ n.

“Xứng cái gì? Chúng tôi là bạn thân hơn mười năm, nếu có thể ở bên nhau thì đã sớm ở với nhau rồi.” Tạ Chanh cũng trả lời lần thứ n, cô còn để lại cho Dư Kỳ một ánh mắt xem thường.

“Nào có bạn bình thường nào lại đối xử với cậu như vậy? Chúng ta không phải là bạn thân sao? Cậu có thể mỗi lần đều đến đón tôi không? Dù sao thì tôi cũng không làm được.” Dư Kỳ khịt mũi.

“Đó là bởi vì cậu không có lương tâm. Hơn nữa, tôi và Quý Vũ ở cùng một tòa nhà, trên đường từ công ty về nhà của anh ấy đi qua đây, tiện đường đến đón tôi không phải là chuyện bình thường sao?” Tạ Chanh không chịu yếu thế trả lời.

“Tiện đường hay không cũng rất khó nói. Lần trước chúng ta đi dạo, đường bên kia với nhà tôi là hai hướng khác nhau, cậu ta cũng thuận đường đưa cậu về sao?”

“Tôi không muốn nhiều chuyện với cậu, dù sao thì tôi với cậu ấy cũng trong sạch.” Tạ Chanh dùng biện pháp lẩn trốn không nói lời nào, nhanh chóng rút lui khỏi nhà của Dư Kỳ.

Sau khi ra khỏi nhà Dư Kỳ, cô bước vào thang máy, trong thang máy, cô nghĩ đến những lời Dư Kỳ nói, cô thừa nhận không phải là cô chưa từng động tâm, nhưng cô nghĩ đến những cặp đôi xung quanh mình khi chia tay, bộ dáng của họ trông giống như ước gì cả đời không gặp lại nhau, cô đè nén những tâm tư đang rục rịch của mình, không muốn phá hủy tình bạn hơn mười năm chỉ vì những suy nghĩ của mình.

Sau khi ra khỏi thang máy, trên mặt Tạ Chanh không còn thấy bất kỳ cảm xúc dao động nào nữa, như thể người vừa mới rung động trong chốc lát không phải là cô. Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc từ xa đang tiến tới, cô đợi xe dừng lại rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.

“Nếu không thay đổi thói quen vừa nhìn thấy xe đã trực tiếp đi lên này của cậu, thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu lên nhầm xe.” Giọng nói của người đàn ông vang lên.

“Tôi biết, không phải là tôi không nhìn xe, chẳng phải tôi nhìn thấy cậu trong xe sao?” Tạ Chanh bật đèn trong xe, nghiêng người nhìn người đàn ông.

Vẻ ngoài của Quý Vũ thực sự rất xuất sắc, đôi lông mày dày rậm, đôi mắt hoa đào, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng mím lại, đường nét sắc nét, ngũ quan góc cạnh, lần đầu khi Tạ Chanh gặp Quý Vũ cô đã bị thu hút.

“Ha ha, cậu cận bao nhiêu độ, còn có thể nhìn rõ người ngồi trong xe là ai?” Quỹ Vũ cười đáp lại, tỏ vẻ không thể tin.

“Hôm nay tâm tình tôi không tốt, cậu đừng chọc tôi.” Tạ Chanh trực tiếp nói, khoanh tay ngửa người ra sau.

“Lại xem mắt thất bại?” Quý Vũ nhướng mày hỏi.

“Ừm, gặp được một người đang tìm bảo mẫu miễn phí, không biết tự lượng sức mình. Sau sinh nhật của tôi, tần suất xem mắt chắc chắn sẽ lại tăng lên. Tâm nguyện cả đời của mẹ tôi chính là gả tôi đi.” Tạ Chanh cảm thấy chán nản, cô mới hai mươi bảy tuổi, căn bản không ghét việc kết hôn đến thế.

Tạ Chanh nói xong, cũng không có nghe được người đàn ông trả lời, cô liếc nhìn người bên cạnh, thấy anh hơi nhíu mày, đây là biểu tình khi anh đang suy nghĩ chuyện quan trọng. Anh gõ ngón tay lên vô lăng như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trong công việc có gì khó giải quyết sao?” Quý Vũ hiếm khi ở trước mặt cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Tạ Chanh không khỏi lo lắng anh gặp phải vấn đề khó giải quyết.

“Ừm, có chút chuyện.”