Chương 1: Gặp Gỡ

Edit: Dâu Nhỏ

Trận bão tuyết này thật là dữ dội, làm cho cảnh vật xung quanh đều là một màu trắng xóa. Đèn bên đường còn chiếu ánh sáng mờ mờ làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo.

Gió nổi cơn thịnh nộ, gào thét trong bóng tối bao phủ bên trong tuyết rơi xuống. Nghê Bố Điềm quấn kín khăn quàng cổ, khó khăn đẩy cửa đi ra, nhất thời có chút không mở mắt được.

Âm thanh trong điện thoại còn đang nói: "Không đợi được người? Vậy cậu phải làm sao bây giờ?"

"Có thể làm sao nữa? Trước đi tìm khách sạn đã!" Nghê Bố Điềm vừa mở miệng thì bị gió lạnh lấp đầy, cô cố sức chậm rãi đi tới chiếc ô tô cách đó không xa: "Không nói nữa, xe tớ gọi đã tới rồi."

"Được rồi. Trận bão tuyết này, cho dù là bữa tiệc quan trọng cũng phải hủy bỏ thôi." Tô Diệp ở đầu dây điện thoại bên kia thở dài: "Đi, cậu mau đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Nghê Bố Điềm vội vã cúp máy.

Trận bão tuyết này khiến New York lạnh âm 20 độ, mấy ngón tay của cô đã bị cóng đến nỗi cứng như móng gà, cầm cái gì cũng không chắc được. Điện thoại di động không một tiếng động rơi xuống dưới tuyết, cô vội vàng đi lại nhặt lên. Lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên cô thấy một người đàn ông đứng ở bên kia đường đang vẫy tay.

Xe taxi đã dừng ở ven đường, Nghê Bố Điềm gian nan kéo va ly đi xuống sau xe.

Bánh xe vali bị kẹt trong tuyết, kéo thế nào cũng không di chuyển. Cô chỉ còn cách ngồi xuống phủi sạch tuyết đi. Trong lúc vô thức nhìn về phía bên kia đường, phát hiện nơi đó không có bóng của người đàn ông nào.

Chẳng lẽ bởi vì tuyết rơi nhiều quá nên bị hoa mắt?

Nghê Bố Điềm suy nghĩ lung tung, đứng dậy giơ tay mở cốp sau ra. Cùng lúc đó, một cánh tay từ trên cao hạ xuống đặt ở tay cầm của cốp sau.

"Thank..." Lời nói cảm ơn còn chưa nói hết, ánh mắt của cô rơi xuống hành lý trên tay của người đàn ông kia, nghẹn lời.

Người đàn ông đang cuối đầu nghe điện thoại, đồng thời không để ý đi xách hành lý, mí mắt nhẹ cụp xuống. Cuối cùng chiếc vali màu bạc của Nghê Bố Điềm cũng rơi vào trong mắt anh.

Anh ngẩng đầu lên.

Hai người chỉ biết nhìn nhau trong đêm tuyết.

Vóc dáng người đàn ông này rất cao, một lớp tuyết dày rơi vào mũ len đen và áo len cổ cùng màu đã được kéo từ áo khoác lên để che đi cái mũi. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia được nhuộm đen và sáng lên bởi vì màu tuyết, trong ánh mắt còn thoáng qua một tia kinh ngạc.

"Anh/cô không phải là tài xế?" Hai người đồng thời mở miệng nói tiếng Anh, lại đồng thời vì vấn đề rõ ràng này mà lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Cô nhận ra đối phương là người Châu Á nhưng không xác định được anh có phải là người Trung Quốc hay không.

Điện thoại của anh vẫn còn để ở bên tai, người ở đầu dây bên kia vẫn liên tục nói. Âm thanh bỗng nhiên lớn hơn một chút, bị gió thổi đến bên tai của Nghê Bố Điềm. Là tiếng Trung.

Cô vội vàng nhìn bảng số xe, lúc này đem màn hình điện thoại giơ lên cho người đàn ông xem, dùng tiếng Trung nói: "Thật ngại quá, đây là chiếc xe mà tôi gọi."

Trong bụng còn nói thầm: Vì gọi chiếc xe mà tôi đã đợi khoảng hai tiếng rồi.

Người đàn ông nói ừ với đầu dây bên kia, chỉ có hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn màn hình di động của cô. Sau đó lui lại nửa bước nói: "Xin lỗi."

Lông mi của anh dài và rậm. Có hai mảnh tuyết nhỏ rơi xuống nên bị giữ lại. Thật lâu cũng chưa tan vì thời tiết quá lạnh.

Lúc Nghê Bố Điềm đem hành lý cất xong, người đàn ông đã lùi về đứng bên cạnh đèn đường.

Một lần nữa chờ xe. Lại một trận gió thổi qua, bóng đèn nháy nháy vài cái, "Bùm" một tiếng nổ tung. Cô theo phản xạ mà run lên, một lần nữa đối diện với tầm mắt của người đàn ông.

Anh vẫn còn ở đó nói chuyện điện thoại, chẳng biết lúc nào mà áo đã bị kéo xuống, lộ ra mũi và miệng. Nghê Bố Điềm dựa vào bóng đêm mà nhìn anh một cái. Nhìn một cái, tiếp đến là nhìn chằm chằm.

Ngón tay của cô nắm cửa xe, hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Suy nghĩ một chút rồi cô nói tiếp: "Tôi muốn đi đại lộ Madison. Nếu như thuận đường với anh thì cùng nhau đi. Cái thời tiết này... Rất khó đón xe."

Người đàn ông cất điện thoại rồi nhìn qua, hình như đang suy nghĩ cái gì đó. Trong khoảnh khắc an tĩnh, bỗng nhiên "bùm" một cái bóng đèn đường vỡ vụn, thủy tinh văng khắp nơi. Anh rốt cuộc cũng nhấc chân đi tới, đem hành lý bỏ vào cốp sau.

Xe taxi trên đường chạy rất khó khăn. Bên trong ánh đèn ấm áp, gió tuyết vẫn không ngừng thổi ở ngoài cửa sổ xe. Nghê Bố Điềm mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, nghe được người đàn ông thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Không sao. Đều là đồng bào với nhau." Cô cười cười. Người đàn ông còn muốn nói chuyện thì điện thoại một lần nữa lại vang lên.

Anh nói xin lỗi, thấp giọng nhận điện thoại. Anh rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu. Hai lỗ tai của Nghê Bối Điềm đều nghe thấy. Nghe được bọn họ đang nói chuyện đầu tư, vì để tỏ ra lễ độ... cô lấy tai nghe bluetooth trong túi ra, đem chỉnh tiếng nhạc lớn lên.

Lúc xe taxi dừng lại, Nghê Bố Điềm vẫn còn đang nhắm mắt, cô cảm nhận được người đàn ông vỗ nhẹ cánh tay cô. Cô làm bộ duỗi người, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ: "Tôi đến rồi, xuống xe trước đây."

Nói xong liền muốn trả tiền.

Nhưng người đàn ông đã nhanh tay thanh toán tiền trước, tiếp đến anh cũng đẩy cửa xe ra ngoài: "Tôi cũng đến rồi."

Cho đến khi chiếc xe taxi chậm rãi rời đi, Nghê Bố Điềm chỉ có thể chớp mắt một cái rồi chấp nhận cái loại duyên phận kỳ diệu này - Mục đích của bọn họ lại là cùng một cái khách sạn.

Đi thẳng từ sân bay đến quán bar và đợi mọi người, cho tới bây giờ ngay cả một giọt nước cũng chưa được uống. Nghê Bố Điềm cảm giác được bụng mình đang kêu vang, vội vàng kéo vali vào khách sạn.

Trước quầy lễ tân có một người đang ngồi với hai người phục vụ, là người đàn ông khi nãy đang làm thủ tục ở đó. Nghê Bố Điềm lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận đưa cho một cô tóc vàng mắt xanh trước mặt.

[Tớ đã đến khách sạn.]

Cô cúi đầu nhắn cho Tô Diệp một tin, người phục vụ cũng mở miệng nói: "Xin lỗi phu nhân, phòng của ngài bởi vì quá hạn thời gian nên đã tự động bị hủy bỏ rồi ạ."

? ?

Nghê Bố Điềm thật không thể tin vào tai của mình, mở điện thoại ra cẩn thận xem lại lịch đặt phòng của mình. Phát hiện phòng thật sự đã bị hủy bỏ vì quá thời gian quy định mười phút.

Cái trận bão tuyết chết tiệt này, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại lựa đúng lúc này mà đến.

Cô tự nhận bản thân mình không may: "Tôi có thể đặt một phòng khác được không?"

"Xin lỗi, hai phút trước phòng cuối cùng đã được vị tiên sinh này đặt rồi." Cô gái cười cười, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Nghe Bố Điềm, ánh mắt khó nén được nỗi kinh ngạc.

Nghê Bố Điềm: . . .

Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, mím môi không nói. Người đàn ông nghe toàn bộ câu chuyện có vẻ giật mình và nhún vai.

"Anh. . ."

"Tôi không phải cố ý."

"Anh. . ."

"Là tôi dẫn anh mới tới đây được. . ."

Vẻ mặt người đàn ông vô tội. Sự thật trước mặt, Nghê Bố Điềm chỉ có thể tự nhận rằng bản thân mình không may mắn.

Cô kéo ra một nụ cười giả tạo, làm hành động xin cứ tự nhiên.

Sau đó đi đến khu vực chờ, bắt đầu lên mạng tìm khách sạn.

Đã gần mười hai giờ đêm, cộng thêm trận bão tuyết nên toàn bộ khách sạn ở gần đây đã hết phòng. Sau khi gọi ba cuộc điện thoại, Nghê Bố Điềm cúi đầu thở dài.

Cô liếʍ liếʍ môi, trong đầu đang cân nhắc hai cái ý nghĩ. Rốt cuộc cắn răng đi đến bên cạnh người đàn ông: "Cái kia... Có thể..."

"Không có khả năng."

Không chờ cô nói hết câu, người đàn ông đã cự tuyệt: "Tôi không thể cùng một người xa lạ ở chung một phòng. Cho dù đó là phòng tiêu chuẩn."

Nghê Bố Điềm như bị nhấn vào một hố nhuộm lớn, trong nháy mắt trên mặt đủ loại màu sắc. Mười mấy tiếng liên tục ở trên máy bay, cộng thêm sáu bay tiếng đợi nữa. Đã xấp xỉ 24 tiếng cô chưa tắm, vốn chỉ là mượn phòng tắm của người đàn ông này tắm một chút, không đến mức để cho cô ngày mai đầu bù tóc rối đi gặp người khác. Không nghĩ tới bị những lời của anh trực tiếp làm cho tức hộc máu.

"Anh cảm thấy là tôi sẽ chủ động yêu cầu cùng nhau chen chúc một phòng với một người đàn ông xa lạ?" Cô giận quá hóa cười.

Người đàn ông giương mắt, hình như rất nghiêm túc mà suy nghĩ, một giây sau mới nói: "Không xác định được."

Nghê Bố Điềm cảm thấy một ngụm máu đã được đẩy tới cổ họng cô: "Không biết anh có nghe nói về người nông dân và..."

Nói được nửa câu, người đàn ông nhàn nhạc liếc cô một cái, xoay người đi được mấy bước, gọi điện thoại. Nghê Bố Điềm phát cáu giậm chân, kiên trì nói với bóng lưng của anh -

"...Câu chuyện về con rắn, bạch nhãn lang*!"

*Ý chỉ những người vong ơn bội nghĩa á.

Sau hai mươi phút, Nghê Bố Điềm ngồi ở trên ghế sofa tìm kiếm khách sạn trong vô vọng. Vừa tính toán cùng nhân viên khách sạn thương lượng một chút để cho cô ngồi ở trên ghế sofa này một đêm. Cô trả tiền thêm cũng được, dù sao cũng tốt hơn ở bên ngoài với trận bão tuyết kia.

Đang suy nghĩ, có người vỗ nhẹ lên vai cô: "Phu nhân, ngài có thể vào ở."

"A?" Nghê Bố Điềm mờ mịt ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mắt, nhất thời lộ ra gương mặt tươi cười: "Làm sao đột nhiên có phòng vậy?"

"Vị tiên sinh kia vừa mới hủy phòng, nói có thể nhường cho cô ở."

"Anh ấy..." Mắt Nghê Bố Điềm co rụt lại, nhìn về phía quầy lễ tân thì đã không thấy bóng dáng người đàn ông ấy đâu.

Ngoài cửa tuyết vẫn rơi.

Cô choáng váng và được dẫn đến quầy lễ tân để hoàn thành việc đăng ký, sau đó kéo vali lên lầu. Đi đến giữa đại sảnh thì bắt gặp thân ảnh quen thuộc, cao lớn thon dài, toàn thân đều là màu đen, cổ áo lại một lần nữa được kéo lên che khuất mũi. Trong tay cầm một ly cà phê, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.

Nghê Bố Điềm nhìn thấy phía sau anh cách đó không xa có máy bán nước tự động, rồi cô nhìn vào đôi mắt và quầng thâm nhàn nhạt ở dưới mắt anh, cảm giác tội lỗi từ từ kéo đến.

Trong lúc gặp thoáng qua, cô thốt lên: "Cố Từ Niên, cảm ơn nhiều."

Bước chân Cố Từ Niên dừng lại, chậm rãi quay đầu: "Cô biết tôi?"

Mắt Nghê Bố Điềm sáng lên, nhẹ nhàng giải thích: "Ảnh đế trẻ tuổi nhất nhận được ba giải vàng, đương nhiên là biết rồi."

Cố Từ Niên như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn cô giật giật khóe môi: "Cho nên cô đã sớm nhận ra tôi?"

Anh còn chưa nói xong, Nghê Bố Điềm đã hiểu được - Cho nên bây giờ anh là đang hoài nghi ngay từ đầu cô đã có mưu đồ?

Đuôi mắt cô khẽ giương lên, nở nụ cười: "Anh cảm thấy bộ dáng hiện giờ của tôi, như đang ăn no rỗi việc?"

Lại nghiêm túc nhìn, Cố Từ Niên: "Không nói chính xác được."

Nghê Bố Điềm nghiến răng: "Anh."

"Chuyện đêm nay đừng nói lung tung ra bên ngoài." Cố Từ Niên đem ly cà phê nhét vào tay cô, buồn cười nhìn cô một cái: "Đi một mình thì nhớ chú ý an toàn."

Ly trên tay còn lưu lại nhiệt độ của anh, Nghê Bố Điềm mở mắt nhìn chằm chằm anh đang đẩy cửa ra ngoài. Thân ảnh bị gió tuyết bao lấy rồi biến mất.

******

Bên ngoài khách sạn, một chiếc Maybach đen đang lẳng lặng chờ ở bên ven đường. Cố Từ Niên mở cửa ngồi lên ghế phụ.

"Anh hùng cứu mỹ nhân, còn hùng hồn nhường lại phòng. Cố ảnh đế hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?"

Ngôn Lạc cầm tay lái cười chế nhạo anh. Cười nói xong: "Xem ra cậu không cho tớ đến đón là cậu đúng rồi. Nếu không. . . Sao có thể trong trận bão tuyết mà gặp được loại diễm ngộ này? Không chỉ là tớ, Lâʍ đa͙σ cũng góp công không ít. Dù sao thì cũng nhờ ông ta thả chim bồ câu..."

"Không phải diễm ngộ." Cố Từ Niên miễn cường khép đôi mắt lại: "Ánh mắt của cô gái kia rất giống với một người tớ quen biết trước đây nên nhịn không được muốn trêu chọc một chút."

"Xem ra là có lý do a." Ngôn Lạc "chậc" một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía khách sạn: "Cô ấy tên là gì? Có để lại phương thức liên lạc không? "

Cố Từ Niên triệt để nhắm mắt lại, dựa vào ghế: "Không biết."

"Haizz." Ngôn Lạc cụt hứng thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Đẹp không?"

Vốn tưởng rằng Cố Từ Niên sẽ không để ý đến hắn, sau một phút đồng hồ lại nghe được tiếng ừ của anh.

"Xinh đẹp."