Chương 1: Lần Đầu Gặp Mặt

Trăng chưa lên cao, nhưng thành phố C đã sáng đèn, người đi đường vội vội vàng vàng về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Khương Đường vừa bước xuống từ xe bảo mẫu, một cơn gió liền thổi đến. Do vừa mới xong một cảnh quay, trên người cô chỉ mặc một bộ trang phục diễn mỏng manh, không có thời gian nên chưa kịp đổi.

Đây là đang vội vàng cho cảnh diễn tiếp theo.

Gió lạnh thổi qua, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

Trợ lý An An xuống trước thấy thế, liền quay trở lại xe cầm áo khoác để cô choàng thêm, miệng vừa nói: " Thời tiết năm nay thật kì lạ, chỉ mới vào thu, buổi tối đã lạnh như vậy, đợi đến mùa đông làm sao bây giờ?"

Thật ra không phải do cô ấy chuyện bé xé ra to, từ khi Khương Đường tiến vào giới giải trí, cô ấy liền theo bên cạnh đến bây giờ.

Chính vì vậy nên cô ấy càng hiểu rõ thân thể của Khương Đường, trời vừa chuyển lạnh thì cả cơ thể cũng lạnh lẽo theo, dù có uống bao nhiêu thuốc cũng không tốt lên được.

Khương Đường đứng bên cạnh, vừa nhận áo khoác vừa nghe tiếng than thở của An An. Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn từ trong tay áo, vỗ nhẹ lên cánh tay An An, thanh âm mềm mại vang lên: "Không sao hết, cùng lắm chúng ta trở về sớm một chút."

An An nghe xong, khẽ thở dài, biết rõ trời lạnh như vậy vẫn muốn an ủi cô ấy.

Cô ấy nhìn thoáng qua đôi tay nhỏ nhắn của Khương Đường, trắng đến phát sáng, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, tròn tròn nhỏ nhỏ, trông rất xinh xắn.

Đôi tay đẹp như vậy, tiếc là quanh năm lạnh lẽo. Cô ấy thở dài một hơi, bọc đôi tay cô lại thật kĩ.

"Đường Đường, chúng ta vào trong đi." An An nói.

"Được." Khương Đường đáp.

Giọng nói vừa ngoan vừa mềm mại, thật giống một đứa nhỏ.

Cũng khó trách các fan đều kêu cô là Đường Đường, fan mẹ của cô rất nhiều, ngay cả An An cũng không nhịn được xem cô thành con gái mà chăm sóc.

Mỗi ngày đều treo "Đường Đường, Đường Đường" trên miệng mà kêu.

Hiện tại cô đang tham gia vào đoàn phim của đạo diễn mới tên Lâm Thịnh. Vị đạo diễn này vào năm ngoái chỉ bằng tác phẩm "Hoa Tử Mi" đã giành được giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất của năm.

Cũng vì vậy mà danh tiếng của anh ta lên như diều gặp gió, rất nhiều tiểu hoa cùng tiểu sinh muốn gia nhập vào đoàn phim của anh, hy vọng có thể dựa vào danh tiếng của vị đạo diễn này mà trở nên nổi tiếng.

Bộ phim lần này tên "Hận Tộc", là một bộ phim cổ trang, vừa nghe liền biết nội dung chính là báo thù cho gia tộc.

Diễn viên có thể phát huy hết tính cách của nhân vật nữ không phải nhiều. Rất nhiều nữ diễn viên có danh tiếng đều nhắm đến nhân vật này, cô tự nhiên biết vai diễn này không đến tay mình, vì vậy liền nhận vai nữ thứ trong phim.

Nữ thứ của phim là tiểu thư của Quan gia, không quá nổi bật. Điều duy nhất khiến người xem tiếc nuối là đoạn tình cảm của nàng cùng nam thứ.

Cô cùng An An đi vào phim trường, cảnh diễn đang thực hiện là nam chính lần đầu mang nữ chính tiến cung, sau đó nữ chính liền bị phát hiện là gian tế của kẻ địch sắp xếp vào.

Nghe nói lúc đầu đạo diễn Lâm muốn mời ảnh đế Giang Kỳ làm nam chính, đáng tiếc lại bị từ chối.

Mà các nam diễn viên phù hợp với vai nam chính cũng đều từ chối ngay khi nhìn thấy Giang ảnh đế, vốn Lâm đ*o muốn tìm những gương mặt cũ, nhưng đám diễn viên đó đều trực tiếp cự tuyệt anh ta.

Người đại diện của đám lưu lượng tiểu sinh vốn dĩ cũng định tìm gặp Lâm Thịnh. Nhưng nghe đến vị đạo diễn này không thích dùng những gương mặt còn trẻ nên đành bỏ cuộc.

Bất đắc dĩ, Lâm đ*o đành thông báo tuyển chọn khắp nơi, cuối cùng chọn được hai người mới vào vai nam nữ chính lần này.

Vốn dĩ ban đầu Khương Đường cũng thử qua vai nữ chính. Dù sao từ khi xuất đạo cô cũng chưa từng diễn qua loại nhân vật phản diện này, muốn thử sức một chút.

Chỉ trách gương mặt cô lớn lên quá mức thuần khiết. Dù biểu hiện của cô có tốt đến mấy thì vẫn giống một chú thỏ con vô hại.

"Trừ phi cô đi chỉnh dung."

Đây là nguyên Lâm Thịnh nói với cô lúc thử vai.

Cho nên cuối cùng cô vẫn diễn vai Quan tiểu thư, khí chất cùng vẻ bề ngoài mười phần phù hợp với vai diễn này.

Mắt thấy chưa tới suất diễn của cô, An An đứng bên cạnh liền lấy đệm mềm đặt lên ghế dựa để cô nghỉ ngơi một lúc. Thuận tiện để nhân viên trang điểm đến hóa trang cho cô.

Nơi dựng phim trường tương đối hẻo lánh, điều kiện cũng không quá tốt, phòng trang điểm cùng phòng thay đồ khá sơ sài, Khương Đường sợ phiền phức, liền ngồi yên tại chỗ để nhân viên đến trang điểm.

Chị gái trang điểm tuy còn trẻ tuổi, nhưng tay nghề thực sự không tồi. Chỉ có điều cô ấy dường như không thích nói chuyện. Khương Đường tiến tổ đã lâu cũng chưa từng thấy cô ấy trò chuyện cùng mọi người.

Mà lúc này chị gái đang trang điểm lại cho Khương Đường, tuy ngoài mặt không có biểu hiện gì, cũng không trò chuyện cùng cô gái nhỏ, nhưng trong lòng sớm đã náo loạn như có pháo hoa ầm ầm.

Ôi chao! Nhóc con sao lại đáng yêu đến vậy! Ánh mắt vừa sáng vừa ngây thơ! Làn da vừa trắng vừa mịn màng! Nếu có có thể hôn một cái...

Dừng dừng dừng! Không được dọa đến nhóc con! Cô bé đang đóng phim, không được làm ảnh hưởng!

Thật muốn biến nhóc con trở nên xinh đẹp!

Nghĩ như vậy, động tác trang điểm của cô ấy càng thêm mười phần cẩn thận.

Mà trong mắt Khương Đường lúc này, chị gái trang điểm dường như trở nên nghiêm túc hơn trước.

***

Hai diễn viên chính lần này Lâm Thịnh tuyển chọn, tuy đều là người mới, nhưng dù sao cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ Đại học Điện ảnh có tiếng tại Đế Đô, kỹ thuật diễn cũng không quá tệ.

Nhưng dù có thực lực, hiện tại cũng còn quá trẻ, cần phải trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất.

Cảnh diễn hôm nay đòi hỏi kỹ thuật diễn rất cao, từ tính cách đến nội tâm nhân vật đều tương đối phức tạp, đã quay hơn 10 lần đạo diễn mới miễn cưỡng thông qua.

Khương Đường cảm giác được hai diễn viên chính đã có chút hụt hơi. Dù đang là trời mùa thu mát mẻ, cả hai đều mồ hôi đầm đìa, có thể thấy được cảnh diễn vừa rồi gian nan tới chừng nào.

Đạo diễn ngồi bên cạnh thấy cô thất thần, liền đá đá ghế của cô, nhíu mày nói: "Còn ngẩn người? Mau lại đây quay cảnh tiếp theo!"

Nghe thấy đạo diễn gọi, cô liền từ ghế dựa đứng lên, bỏ áo khoác trên người xuống. An An nhận lấy áo khoác, miệng lại lẩm bẩm: "Quay thì quay, la cái gì mà la."

"An An! Đạo diễn không phải la em, chị không phải không biết, anh ấy nói chuyện trước giờ đều như vậy."

Khương Đường xoa dịu tâm trạng không tốt của An An.

An An không nói tiếp, chỉ là vẫn còn khó chịu, biểu tình giống như đang nói: Chị mặc kệ! Dù là ai cũng không được la Đường Đường!

Kỹ thuật diễn của Khương Đương không phải quá xuất sắc, nhưng cũng không quá tệ, trọng tâm phát triển của cô vẫn luôn là âm nhạc.

Đóng phim chẳng qua là do hứng thú nhất thời, trước đó cô cũng từng tham gia vài bộ phim truyền hình và điện ảnh, dù là vai phụ nhỏ nhoi nhưng vẫn rất ý nghĩa.

Vì vậy mà trong năm nay cô bắt đầu tiếp xúc với vài vai diễn quan trọng.

Giống như vai nữ thứ lần này, là nhân vật có nhiều cảnh diễn nhất từ trước đến giờ của cô. Mấy lần trước nhiều nhất cũng chỉ được xem là diễn viên khách mời.

...

Chờ cảnh quay của cô hoàn thành, đã là 10 giờ rưỡi tối.

Kết thúc công việc, An An bọc cô trong áo khoác, cùng cô lên xe bảo mẫu rồi quay về khách sạn.

Xe dừng ở gara khách sạn một lúc lâu.

Vốn Khương Đường đang định xuống xe, nhưng An An vừa nhận được điện thoại của người đại diện, bảo rằng có paparazi ở gần đó, kêu các cô đợi một lát hãy xuống xe.

"An An, Văn tỷ có nhắc paparazi đến theo dõi ai không?"

Khương Đường ngáp một cái. Mấy ngày nay lịch làm việc của cô tương đối trống, nhưng hôm nay quay phim cả ngày nên có chút mệt mỏi.

Cứ tưởng về khách sạn sớm sẽ được ngủ một giấc thật ngon. Aizzz~

An An nhìn cô dôi mắt díu lại, đau lòng nói: "Đường Đường, chờ thêm năm phút, Văn tỷ nói paparazi nghe được tin Giang ảnh đế cũng nghỉ ngơi tại khách sạn này, liền tìm đến để thu thập chút tin tức."

Cô ấy sờ sờ thịt mềm trên khuôn mặt Khương Đường, trấn an: "Chờ Giang ảnh để trở về, dụ bọn paparazi rời đi, chúng ta có thể quay lại phòng, Đường Đường liền được nghỉ ngơi."

Khương Đường có chút mệt mỏi, quả thực chịu không nổi nữa, liền tựa lưng ra đằng sau, nhắm mắt nghỉ trong chốc lát.

Về phần câu nói cuối cùng của An An, cô mơ mơ màng màng nên chỉ nghe được đại khái.

An An thấy cô đã ngủ thϊếp đi, khẽ thở dài một hơi, lấy một tấm thảm mỏng từ ghế sau đắp lên người cô, lại tắt đèn xe để cô ngủ thoải mái hơn.

Ước chừng mười phút sau, một chiếc xe bảo mẫu chạy vào gara, An An nhìn nhìn, là xe của Giang ảnh đế mà Văn tỷ nhắc đến

Quả nhiên chưa đến 3 phút, paparazi không biết đã chờ sẵn ở góc nào chậm rãi đi ra, tay cầm camera, đuổi theo Giang ảnh đế vừa mới xuống xe.

An An thấy bọn họ đã đi xa, liền nhẹ lay Khương Đường vừa mới ngủ chưa lâu trên ghế phụ.

Khương Đường bị lay tỉnh, xoa xoa đôi mắt còn chưa hết buồn ngủ, híp nhẹ mắt, hỏi: "An An, trở về được rồi sao?"

"Đúng vậy nha. Đường Đường, Giang ảnh đế cùng bọn phóng viên đều đi rồi."

Khương Đường nghe vậy, liền đem thảm trên người để xuống, đeo khẩu trang, sau đó cùng cô ấy xuống xe.

Việc lái xe ngày thường đều do chú Vương phụ trách.

Chú Vương vốn là tài xế riêng cho ba của cô, từ khi cô tiến vào giới giải trí, ba cô liền phân phó chú ấy đến làm tài xế cho cô.

Chẳng qua gần đây vợ của chú Vương mang song thai, gần đến ngày sinh không có ai bên cạnh, vì vậy chú ấy liền xin nghỉ một tháng.

Vốn dĩ Văn tỷ muốn sắp xếp một tài xế mới cho cô, nhưng cô từ chối.

Cô không thích bên cạnh mình có người lạ.

Bản thân Văn tỷ không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, chị ấy không từ chối, nhưng cũng gấp gáp không chờ nổi. Liền đem nhiệm vụ lái xe giao cho An An.

Cũng may qua nửa tháng vẫn không có vấn đề gì phát sinh, Văn tỷ cũng dần yên tâm.

Khương Đường đi thang máy lên phòng, còn chưa tới cửa đã không nhịn nổi cơn buồn ngủ, cả người lắc lư, An An đành đi lên đỡ cô, chậm chạp đi về phòng.

Khẩu trang trên mặt cô sau khi đi thang máy liền bị rơi ra. Không biết có phải do bọc trong áo khoác quá lâu hay không, gương mặt cô phớt phớt đỏ như vừa uống rượu.

Đôi mắt như cất giấu tinh linh trong đó, nhẹ nhàng nhấp nháy, giống như cố gắng mở to mắt ra, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Cuối cùng, cô triệt để nhắm chặt hai mắt, để An An kéo bản thân mình vào phòng.

...

Giang Kỳ vừa thoát ra từ chỗ paparazi, bước ra khỏi phòng liền thấy cảnh tượng như vậy.

Tối nay anh vừa đóng máy một bộ phim điện ảnh.

Nào ngờ vừa về đến khách sạn liền đυ.ng phải paparazi.

Hơn nữa dường như là có chuẩn bị mà đến, không chỉ biết rõ thời gian anh trở về, ngay cả phòng khách sạn anh đặt ở đâu, bọn họ cũng tìm ra. Bất đắc dĩ đành phải đổi sang phòng khác.

Anh nhìn về cô gái nhỏ phía dối diện sắc mặt chuyển hồng, cả thân thể bị lôi kéo, quay đầu hỏi người đại diện bên cạnh.

"Cô gái đó cậu biết không?"

Người đại diện của Giang Kỳ - Trình Viễn - nhìn theo tầm mắt của anh, đáp: "Ồ, đó không phải tiểu công chúa mới của giới ca hát, Khương Đường sao! Nghe nói cô ấy vào nghề được hai năm rồi, Giang ca, cậu biết cô ấy à?"

Trình Viễn có chút kinh ngạc.

Theo anh đã lâu, Trình Viễn hắn còn chưa nghe được từ miệng Giang Kỳ tên của phái nữ nào đâu. Hắn kinh ngạc cũng không có gì lạ nha.

Giang Kỳ thu tầm mắt, thanh âm từ tính chậm rãi vang lên: "Không quen biết."

Giọng nói bình đạm, không chút gợn sóng

Trình Viễn nghe câu trả lời, trong lòng yên tâm một chút.

Sau đó giống như nhớ lại sự việc tối nay, tức giận nói: "Tên paparazi tối nay, nhất định là có người trong đoàn phim tiết lộ lịch trình, đợi tôi trở về sẽ tra ra rõ ràng."

Hắn nhìn Giang Kỳ, nói tiếp: "Tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cho tôi!"

"Được."

Trình Viễn nghe ra được, anh đang trả lời cho có lệ với hắn.

Ngực nghẹn một đống, hắn há miệng định nói gì đó, sau lại thôi, xoay người rời đi.

Giang Kỳ nhìn anh ta rời đi, bản thân cũng quay về phòng,

Nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 giờ rưỡi. Vốn định tắt di động chuẩn bị nghỉ ngơi, tay lại dừng một chút.

Chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, không quen thuộc mà mở một app nghe nhạc lạ lẫm ra.

Anh tìm tòi ở mục ca sĩ một lát, lại nhàn nhã gõ ra tên một người.

Khương Đường.

Anh nhẩm nhẩm cái tên này một cái.

Giọng nói trầm thấp, có chút kiềm chế, lại thêm một chút cảm xúc khác thường mà chính anh cũng không nhận ra.

Bức ảnh ngay trang chủ của Khương Đường, là ảnh chụp của cô cho một tạp chí thời trang. TruyenHD

Tươi đẹp, trong sáng.

Giang Kỳ nhìn ảnh chụp, lại nhớ tới bộ dáng của cô lúc nãy, ánh mắt trầm xuống.

Lại chờ một chút, anh liền đem hình ảnh của cô ghi nhớ.

Sau đó anh không quen tay mà chuyển sang mục ca khúc đơn, nhấn vào bài hát của cô.

Cắm tai nghe lên, từ tai nghe liền phát ra âm thanh.

Tắt đèn, nhắm mắt lại, tiến sâu vào giấc ngủ.

***Hết Chương 1***