Chương 7 : Lớn Rồi Phải Ngủ Riêng!

#Mị Nguyệt

***

Sáng tỉnh dậy Thịnh Tử Dương nhìn em gái đang ngủ ngon trong lòng mình, hôn nhẹ lên trán Bối Nhã Kỳ, hai má hắn ửng đỏ lên vì nhớ lại chuyện mộng tinh tối qua, hắn ngượng ngùng bước ra khỏi phòng

Cô ngồi dậy dường như biết rất rõ anh trai của mình đã nghĩ gì, khóe môi cong lên, hít nhẹ mùi hương trên ngón tay...

" Ha...mùi hương thật nồng, nhưng mà em lại thích! "

Bối Nhã Kỳ xuống nhà ăn sáng, cô nhìn Thịnh Tử Dương và ba đang ngồi ăn, cô nhẹ giọng nói xong khuôn mặt Thịnh Tử Dương liền đơ lại, hàn khí toát ra lạnh người

" Anh hai, em muốn chuyển phòng, em đã lớn rồi "

" Không được, em vẫn còn nhỏ "

Thấy hắn ngăn cản mình Bối Nhã Kỳ bấu chặt tay đến gướm máu, miệng vẫn cười tươi thuyết phục anh trai, thấy ba vẫn ngồi im bây giờ cũng lên tiếng

" Kỳ Kỳ cũng đã lớn, trở thành thiếu nữ rồi mà con còn chưa cho con bé chuyển phòng sao?

Thịnh Tư nói xong Thịnh Tử Dương cuối cùng cũng đồng ý, hắn mím môi đứng dậy rời đi

Thấy anh trai như vậy Bối Nhã Kỳ thỏa mãn cười nhạt, đúng ý cô rồi! Tốt nhất hắn nên theo ý cô, đừng khiến cô thất vọng quá sớm. Nghĩ ngợi một lát liền nở nụ cười tươi như hoa trò chuyện với ba

2 ngày sau

Thịnh Tử Dương bứt rứt trong người, hắn không thể nào ngủ được khi không có em gái ngủ cùng, màn đêm đã buông xuống, bây giờ cũng đã hơn 10h tối rồi. Nhớ em gái quá nên hắn bước ra khỏi phòng tiến đến phòng Bối Nhã Kỳ

Không biết phòng của em gái sẽ như thế nào khi tách ra ngủ riêng? 5 năm nay cô đều ở phòng của hắn nên không thể trang trí phòng mình như ý thích

Chần chừ một hồi lâu không biết có nên vào hay không

Bỗng nghe thấy tiếng nước chảy hắn nghĩ chắc em gái đang tắm nên nhanh chóng đẩy cửa đi vào phòng

Căn phòng không hề mang một chút thiếu nữ nào cả, tông màu trắng đen được phân rõ rệt nhưng dường như trên tường có vài hoa văn cổ quái và vài bông hồng đỏ trang trí xung quanh, đồ dùng cá nhân cũng không nhiều. Nhìn phòng của em gái hắn liền có cảm giác rùng mình không hiểu nguyên do tại sao

Thấy đồ lót vứt bừa ở trên giường hắn liền cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu xanh nhạt lên hít hương thơm của Bối Nhã Kỳ còn lưu lại trên đấy, hắn ngây ngất như muốn nghiện mùi hương ngọt ngào này. Thật giống với trong mộng tinh

Tiếng nước trong nhà tắm dừng hẳn, hắn biết em gái tắm xong rồi, không lâu sẽ bước ra nên hắn vội vàng để chiếc qυầи ɭóŧ xuống giường, cứ nghĩ trong phòng không có ai nên Bối Nhã Kỳ chỉ mặc một chiếc váy ren mỏng hai dây, tuy không mặc áσ ɭóŧ nhưng vẫn có qυầи ɭóŧ

Bối Nhã Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi giật mình khi thấy anh trai đang ngồi trên giường mình, cô liền để mắt đến chiếc qυầи ɭóŧ không còn ở chỗ cũ nên thừa biết anh trai biếи ŧɦái này của cô đã đυ.ng vào

" Anh hai, sao anh lại ở đây? Có việc tìm em sao? "

Bối Nhã Kỳ cầm khăn lau tóc, mở miệng nhỏ ngọt ngào nói. Cô lúc nào cũng là thiên thần trong mắt ba và anh trai, vẫn luôn giữ hình tượng trong sáng ngây thơ khiến ai cũng muốn bảo vệ

Thịnh Tử Dương đỏ mặt nhìn dáng vẻ bây giờ của em gái thật quyến rũ như đang mời gọi hắn đến thao. Hắn lắc đầu nguầy nguậy

" À không, anh hai ngủ không được nên sang đây "

Hắn nhanh chóng đáp không để Bối Nhã Kỳ nghi ngờ, cô híp mắt nhìn anh trai đang đỏ mặt xấu hổ. Bối Nhã Kỳ cười thầm trong lòng, nhanh chóng tiến lại giường ngồi cạnh anh trai, trên khuôn mắt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi

" Có phải anh hai nhớ em đúng không? Em cũng nhớ anh hai nha "

Giọng nói dễ thương, hơi thở nữ tính phả qua cổ hắn, thật khiến nội tâm hắn không khỏi ngứa ngáy. Thật muốn thao cô em gái nhỏ này, rất biết làm người khác thèm thuồng

Hắn vội lách qua chuyện khác, nhìn lên hoa văn cổ quái liền hỏi em gái

" Hoa văn trên tường em là gì vậy? Thật lạ "

Nụ cười của Bối Nhã Kỳ cứng đờ lại, khẽ cắn môi. Không biểu hiện quá lâu, cô liền cười híp mắt nắm lấy tay anh trai

" Em trang trí vui thôi, không có gì cả "

Thịnh Tử Dương cũng không để ý lời nói chứa đầy ẩn ý của em gái mình, hắn vui vẻ nói tiếp vài câu rồi trở về phòng

Bối Nhã Kỳ nét mặt tỏ vẻ khó chịu hiện ra rõ, cô đứng lên tóm mái tóc vàng dài óng ánh buộc cao lên rồi ngồi xuống giường bắt chéo chân lại. Những đường nét quyến rũ của cơ thể thiếu nữ lộ ra, nhìn chẳng giống 15 tuổi chút nào

Bối Nhã Kỳ miệng lẩm bẩm nhìn lên hoa văn cổ quái trên tường, khóe môi cong lên một đường cong hình bán nguyệt. Khuôn mặt không còn một chút gì gọi là đáng yêu ngây thơ nữa mà thay vào đó là khuôn mặt quỷ dị, khí lạnh toát ra từ người cô còn khó thở hơn của Thịnh Tử Dương

" Cũng sắp đến lúc trở về rồi "

Cô bước đến tủ quần áo, mở ngăn nhỏ ra lấy chiếc vali 2 mà trước giờ chưa bao giờ cô đυ.ng đến.

Bên trong có ba ngăn, ngăn đầu tiên chứa vài loại dao như dao phẫu thuật dùng để mổ xẻ cơ thể người.

Ngăn thứ 2 là các ống thủy tinh chứa nhiều loại nước đủ màu sắc được bao bọc cẩn thận, chính là độc

Ngăn thứ 3 chỉ vỏn vẹn 1 quyển sách khá dày, bìa sách màu đen có hình hoa văn cổ quái rất giống trên tường, màu đỏ rực, Bối Nhã Kỳ cầm quyển sách nhẹ nhàng đặt môi hôn lên nụ hoa hồng đỏ trên bìa sách

" Rất nhanh thôi chị sẽ trở về, Divan "

***

Chương sau sẽ có H nha mọi người ><

Các tình yêu vote sao và bình luận ủng hộ cho Nguyệt có tinh thần và động lực viết truyện nhaa ❤

#Mị Nguyệt