Chương 1: Nữ trang đại lão lần đầu tiên

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kỳ Thanh mới vừa vào năm nhất, là nam hài dòng dõi thư hương ra, lúc trước ở cao trung vẫn luôn thành tích ưu dị, bởi vì tính cách thanh lãnh không có bằng hữu, nhưng diện mạo xuất chúng, sâu sắc nhận được nữ sinh theo đuổi.

Sau khi vào đại học, cậu rời xa quê nhà đi vào thủ đô, ở trường học bị nữ sinh cùng lớp lôi kéo gia nhập mấy cái xã đoàn.

“Kỳ ca, xin thương xót, giúp chúng ta lúc này đi!”

Một em gái cột tóc đuôi ngựa đáng yêu lôi kéo cánh tay cậu làm nũng.

“Một lần cũng không được!”

Khuôn mặt Kỳ Thanh trắng nõn trướng đến đỏ bừng, kiên định cự tuyệt.

“Chỉ một lần! Em bảo đảm! Chúng ta toàn xã đoàn liền dựa vào cậu, cầu xin cậu ~” Em gái bên cạnh tiếp tục cố gắng.

Nữ sinh khác cũng đáng thương cầu xin:

“Chúng ta cũng không có cách nào, diễn nữ chủ hiện tại sinh bệnh, chỉ có học đệ cậu nhớ rõ kịch bản, trừ bỏ cậu không có người có thể diễn!”

Đúng vậy, lần này kịch bản tập luyện kịch múa “Tiên kéo thủy tinh giày” sẽ ở ngày kỷ niệm thành lập trường trình diễn, lúc trước Kỳ Thanh vẫn luôn phụ trách bộ phận lời tự thuật, kịch bản nhớ rõ nhất, hơn nữa nữ chính bệnh, cũng tìm không thấy người thích hợp thay đổi. Kỳ Thanh lớn lên mi thanh mục tú, làn da trắng nõn tinh tế, lại có bản lĩnh vũ đạo, thế vai một chút lại thích hợp.

“Kia tiết mục chúng ta tập luyện lâu như vậy, cứ như vậy hủy bỏ đi?” Xã trưởng ủ rũ cụp đuôi nói.

Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

“… Kia… Tôi liền diễn lúc này?” Kỳ Thanh cũng luyến tiếc tiết mục nỗ lực thời gian dài như vậy bị hủy bỏ.

“Oa! Kỳ ca / học đệ quá tốt! Cậu thật là đại cứu tinh của chúng ta!” Các nữ sinh hoan hô lên.

“Trước nói hảo, liền lúc này đây! Về sau ta lại sẽ không diễn nữ sinh!”

Kỳ Thanh lời lẽ chính đáng nói, rốt cuộc cậu vốn dĩ liền không thích diễn kịch, bởi vì thanh âm dễ nghe, ngày thường chính là niệm niệm lời tự thuật, lần này làm cậu diễn nữ chủ thật là đột phá điểm mấu chốt.

—————————–

Kỳ Thanh thay nữ trang, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

“Nguyên lai so với nữ chủ còn xinh đẹp!”

“Hơn nữa có loại khí chất ra nước bùn bất nhiễm!”

“A a, còn để nữ sinh chúng ta sống hay không!”

Bên cạnh mấy nam sinh làm phông nền cũng lộ ra biểu tình chấn động, sôi nổi nghị luận.

“Nhìn không ra Kỳ Thanh gia hỏa này xuyên nữ trang cư nhiên đẹp như vậy!”

“Hắn nam trang vốn dĩ liền rất soái được không.”

Kỳ Thanh nhìn tất cả mọi người đều phản ứng, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, vì không mất mặt, cường trang trấn định đè ép xuống.

“Đừng nói nhàn thoại! Mau bắt đầu tập luyện đi!” Cậu ra vẻ nghiêm túc nói.

Vì thế mọi người bắt đầu vội vàng tập luyện.

———————————–

Kỷ niệm ngày thành lập trường liên hoan đêm, phi thường náo nhiệt.

“Này, các cậu nghe nói sao? Ngô Phi Phạn cũng sẽ tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường lần này.”

“Cái gì, cái kia chính là Ngô Phi Phạn?”

“Cũng không phải sao! Mở công ty nuôi sống thật nhiều trường học, nhóm học đệ học muội.”

“Ở nơi nào? Chúng ta tổ chức thành đoàn thể đi hàng phía trước vây xem đi!”

“Bất quá phải chen nha!”

———————————–

Ở hậu đài, kịch bản xã bọn học sinh cho nhau nổi giận.

“Nghe nói lễ kỷ niệm thành lập trường lần này rất nhiều bạn cùng trường nổi danh đều sẽ tới, chúng ta nhất định phải hảo hảo diễn, không thể thất bại.”

“Nỗ lực! Cố lên!”

“Đừng quá có áp lực, thả lỏng tâm tình, chúng ta nhất định có thể làm được!”

Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu bát quái lên.

“Ai, lần này Ngô Phi Phạn cùng Kỳ ca của chúng ta là đồng hương đâu!”

“Ngao! Kia thật là trùng hợp!”

“Ai, học đệ, cậu có nghe chúng ta nói hay không?”

“A??” Kỳ Thanh mờ mịt ngẩng đầu, cậu vừa rồi chơi di động quá nghiêm túc, không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

“Quên đi.”

Nữ sinh ríu rít thấy Kỳ Thanh không nghe, liền quay đầu cùng em gái khác tiếp tục nói chuyện phiếm, “Tôi cùng cậu nói a, lần này tới còn có……”

———————————–

Tiết mục một người tiếp một người tiến hành, ở hậu đài đều có thể nghe được dưới đài từng đợt hoan hô.

“A a, hảo khẩn trương!”

“Đừng khẩn trương, lập tức đến phiên chúng ta!”

“Mọi người chuẩn bị vào.”

Khúc ưu nhã dương cầm tấu vang, lời tự thuật đổi thành một giọng nữ, nàng chậm rãi thì thầm: “Once upon a time, there is a beautiful girl named Cinderella……”

Kỳ Thanh sắm vai tiên kéo vòng hoa lên sân khấu, váy tuyết trắng tạo tầng tầng gợn sóng. Cậu tuy vóc dáng cao gầy, nhưng thân thể tinh tế, ăn mặc váy dài không chút nào đột ngột, tựa như một con thiên nga trắng ưu nhã mỹ lệ.

Trên đầu đội tóc giả đều ngay ngay ngắn ngắn, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, thập phần mê người. Trên mặt nhàn nhạt quét một tầng phấn, vẽ mắt cũng không đậm, càng thêm có vẻ thanh lệ thoát tục.

Cậu vừa múa vừa hát: “My name is Cinderella. My father is a businessman……”

Kỳ Thanh diễn thực nhập vai, hắn không có chú ý tới, dưới đài có một đạo ánh mắt sắc bén trước sau đuổi theo cậu, từ gương mặt đến ngực, lại đến eo, tiếp theo đến cái mông cách váy cũng có thể nhìn ra đĩnh kiều.

“Tiểu Ngô, trường học chúng ta mỗi một học sinh đều tài hoa hơn người a, nhìn đến bọn họ liền nhớ tới cậu năm đó.”

Hiệu trưởng mặt béo ú hiện ra tươi cười vui mừng, nghiêng quá mức cùng người trẻ tuổi đối thoại.

“Hiệu trưởng ngài quá khen, tôi vẫn luôn thực hoài niệm ngày lúc trước ở trường học.” Ngô Phi Phạn lễ phép mỉm cười đáp lại.

……………..

“Then, they happily live together in the castle until they grow old.”

Theo lời tự thuật thanh âm đột nhiên im bặt, vũ kịch cũng chậm rãi hạ màn, toàn thể thành viên xã đoàn tay cầm tay khom lưng với người xem dưới đài.

Ngô Phi Phạn nhíu mày, nam sinh bên cạnh thế nhưng lôi kéo tay cậu, xấu như vậy còn diễn vương tử? Thật là không biết lượng sức!

———————————–

Lễ mừng kết thúc, người kịch bản xã sôi nổi muốn chúc mừng một phen, bọn họ lần này được bình chọn tiết mục ưu tú, mọi người hưng phấn vô cùng. Bởi vì diễn xuất là ở hội trường, mà học sinh năm nhất năm hai đều ở khu phân biệt, cho nên bọn họ còn phải trước ngồi xe trở về.

Bởi vì tạm thời vô pháp tháo trang sức, cũng không kịp thay quần áo, đặc biệt là hóa trang quần áo càng kỳ quái, Kỳ Thanh liền vẫn cứ ăn mặc váy cùng tiểu đồng bọn cùng nhau ở bên ngoài. Rất nhiều người biểu diễn tiết mục khác cũng đều ăn mặc các loại áo quần lố lăng, cho nên cậu như vậy cũng không sao.

Nhưng vẫn có người chú ý tới.

Nhìn nam nhân trước mắt thân hình cao lớn ngũ quan tuấn lãng, Kỳ Thanh trong lúc nhất thời cảm thấy có chút quen mắt.

“Tiểu Thanh, còn nhớ rõ tôi sao?” Nam nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt nóng rực.

“A a, là Ngô… Ngô Phi Phạn sao?”

“Lần đầu tiên gặp! Người thật so ảnh chụp càng soái!”

“Ngô Phi Phạn cư nhiên cùng học đệ nhận thức??”

Kỳ Thanh nhíu nhíu mày, “Xin lỗi, tôi không quen biết anh.”

Nghe vậy, Ngô Phi Phạn nhướng mày. “Phải không”, hắn đột nhiên tiến đến bên tai Kỳ Thanh.

“Thật sự không quen biết tôi? Ảnh chụp em mười tuổi năm ấy xuyên tiểu váy di động tôi còn lưu đâu……”

“!”