Chương 1: Lừa Đảo

"Phong quan!"

Một tiếng lớn vang lên, bốn năm nhân trung niên nhất quan tài lên. Khi đang định đặt quan tài xuống người trong quan tài ngồi bật dậy:

"Mẹ kiếp, lừa đảo."

Bốn nam tử trung niên hoảng hốt đánh rơi nắp quan tài thậm chí có người còn đánh rơi cả vào chân mà vẫn không thấy đau đớn mà chỉ nghĩ đến việc nhanh chân cắm đầu bỏ chạy. Hơn hai mươi người đứng quây vòng trong vòng ngoài chỉ nháy mắt đã không còn thấy một lấy một bóng người. Yến Tiểu Bắc lồm cồm bò ra khỏi quan tài đôi mắt ngơ ngác khi thấy bản thân xém chút bị chôn sống thì hoảng sợ, phải một lúc sau mới hết sợ hãi hắn bèn co cẳng chạy nhanh về nhà.

Trở lại căn nhà ở xập xệ tưởng chừng như có thể sập bất cứ lúc nào, Yến Tiểu Bắc ngồi trên chiếc giường siêu vẹo vội vàng đấy trong đồ trong túi nhỏ trên tay ra. Đó là một chiếc túi làm bằng da dê, sau khi hắn tỉnh lại thì cái túi này xuất hiện trên tay hắn một cách khó hiểu. Trong túi là mười tám cây kim được xếp lần lượt ngay ngắn trật tự bên trong, cả thảy có chín cây kim vàng và chín cây kim bạc. Khoanh chân ngồi trên giường Yến Tiểu Bắc nhìn mười tám cây kim, trong đầu hắn bắt đầu tái hiện giấc mộng sau khi bị sét đánh.

Sau khi bị sét đánh hắn cảm nhận được hồn lìa khỏi xác, hắn lưu lạc đến một nơi sương khói mờ mịt, lúc này hắn chợt gặp lại kẻ điên đã nuôi hắn suốt mười tám năm qua. Người này mỉm cười hiền từ nhìn hắn, đột nhiên người đó duỗi tay ra nắm lấy huyệt thiên tỉnh của hắn. Hắn sửng sốt vùng vẫy nhưng cho dù hắn có ra sức vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng không cử động được dù chỉ một chút.

"Yến môn âm dương thật bát kim, dương cửu kim, băng nhân sinh tử; âm cửu kim giải trừ yêu ma! Chuẩn!"

Một âm thanh như sấm rền vang lên bên tay hắn, hắn lại cảm nhận được có thứ gì đó rót vào đầu hắn từ lòng bàn tay. Có văn tự, có bản đồ và có cả bài biểu tượng kỳ lạ cùng với một dòng điện ấm nóng cứ thế mà khoan thẳng vào thân thể hắn. Sau gần hai giờ đồng hồ người đó lại hét lên:

"Mắt thần âm dương mau mở ra!"

Yến Tiểu Bắc đang bối rối, đầu óc bỗng nhiên lại thấy rõ ràng mọi thứ, trong cơ thể trào lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ. Một lượng lớn thông tin truyền đến đầu hắn rất lớn và hắn cho rằng đó là một loại truyền thừa y học. Y thuật này chia làm hai phần âm và phần dương: Chín cây kim của phần dương có thể cứu chữa phàm nhân chết đi sống lại thậm chí còn trị được bách bệnh. Chín cây kim của phần âm có thể làm giảm nỗi đau đớn cho linh hồn và giúp linh hồn đi đầu thai chuyển kiếp. Ngoài y thuật còn có thuật tự vệ là cát mạch Yến môn thập bát kim..

Chưa kịp tìm hiểu nắm bắt hết thông tin thì người đó đã tiếp tục đẩy mạnh vào lưng Yến Tiểu Bắc và hét lên:

"Tổ tiên Yến ra hiền lành nhân hậu hành hiệp trượng nghĩa tiêu trừ cái ác cứu giúp kẻ yếu, chọn đất núi Thái Sơn để lấp biển Đông Hải lấy làm nơi khai thiên lập địa! Đi mau!"



Yến Tiểu Bắc không ngừng bị đẩy tiến về phía trước, mà không hề hay biết gì cả. Khi tỉnh lại hắn bật dậy trong quan tài khiến dân làng tưởng hẳn là ma quỷ ai nấy đều sợ hãi quay đầu bỏ chạy tán loạn. Hắn tiếp nhận được thông tin chín cây kim vàng là dương kim có thể trị bách bệnh cho người phàm. Còn chín kim bạc là âm kim có thể giải trừ bệnh tật cho linh hồn đưa linh hồn đi đầu thai. Hắn không khỏi hốt hoảng, ma cũng bị bệnh sao? Hơn nữa trên đời này thật sự có ma sao? Với lại thần nhãn là cái gì?

Cả một đêm dài hắn không có buồn ngủ, cứ khoanh chân ngồi ở trên giường, những truyền thừa đó vẫn lơ lửng trước mặt hắn và dường như có một luồng nhiệt trong cơ thể hắn chạy từ từ lan tỏa đến tứ chi và lên lỏi chậm chạp vào từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Hắn vô thức tiếp nhận truyền thừa, cho đến khi trời sáng, bên ngoài mặt trời đã lên cao lúc này hắn mới đứng dậy vươn vai, mặc dù cả một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn lại rất sảng khoái không có một chút mệt mỏi nào cả. Khi hắn rời giường đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ nói chuyện:

"Vượng Tài lại đến nhà Miêu Cẩn Hoa, đây không phải là ép người ta đến chết hay sao?"

"Không sai, nhà đó thì lấy đâu ra tiền để trả cho hắn chứ. Không phải là hắn ta đang đánh chủ ý lên Tiểu Phàm hay sao?"

Người phụ nữ kia nói xong cũng chỉ biết thở dài bất lực. Yến Tiểu Bắc nhìn qua khe cửa sổ xập xệ, hai người bọn họ cũng nhìn thấy hắn ngay lập tức im bặt miệng cúi đầu đi thẳng về phía tây thôn. Hắn cũng không mấy quan tâm đến hành động của bọn họ, bây giờ không phải những người trong thôn đều cho rằng hắn đã chết rồi sao.

Nghĩ đến cái tên Vượng tài, ánh mắt Yến Tiểu Bắc bất chợt loé lên, hắn nhớ lại bản thân đêm qua bị ép buộc chạy lên núi Lôi Long thế nào. Giờ đây hắn đã bình thường trở lại, không còn là kẻ ngốc nữa nhưng những ký ức hơn mười năm qua là kẻ ngốc của hắn thì vẫn rất rõ ràng. Trong thôn chỉ có gia đình của Miêu Cẩn Hoa là đối xử tốt với hắn nhất. Hắn nghe thấy cái tên Vượng Tài này đến nhà Miu Cẩn Hoa thì trong mắt hắn vằn lên tia đỏ ngầu, ngay sau đó mắt ánh mắt hắn trở lại bình thường. Hắn sờ túi da dê trên người thở phào nhẹ nhõm rồi nhảy ra khỏi giường đi đôi dép lê đã cũ kỹ đến nhà của Miêu Cẩn Hoa ở phía Tây thôn.

Ở cửa nhà của Miu cần hoa, có đến cả chục người vây quanh. Bọn họ không dám đến gần căn nhà xiêu vẹo đổi nắp của vô tình vì có bốn tên mặt mít mợ chợ canh giữ. Một người trong số nó mặc áo sơ mi cộc tay, trên cánh tay có hình xăm hai con rồng và cúc áo ở ngực của hắn cố tình phanh ra để lộ hình xăm của mãnh hổ.

Người này chưa đầy 30 tuổi, ráng giúp không cao, mắt, mũi, môi dày, trên mặt trái có một nốt ruồi bằng đồng xu, trên đó có mấy sợi lông đen mọc dài. Hắn chính là thui Vượng tài nổi tiếng trong làng, hắn dựa vào bản lĩnh của hắn thu thập được thêm vài tên hỗn đản nữa thành một hội suốt ngày chạy loạn trong thôn, vì vậy mà không ai dám yêu thích ngắn.

Ngay phía sau hắn còn có ba người đang đứng, bọn chúng đều là tay chân của hắn thôn dân còn loại hắn bọn chúng bằng cái tên tam bảo xui xẻo, một người là tam mục tử, một người là châu lão Nhị một người và người còn lại là tứ cẩu tử.

Yến tiểu Bắc nặng lẽ lên vào đám đông, mọi chú ý lúc này của mọi người đều đổ dồn lên người buồn miêu cẩm Hoa đang sợ sệt lo lắng, không có ai phát hiện ra sự xuất hiện của hắn vào lúc này. Cái tên thôi Vượng tài liền phun ra một ngụm nước bọt càng nặng nghĩa nói:

"Thím à đây là lỗi của thím, lúc thím mượn tiền tôi, tôi có nói gì đâu. Đến nay đã lâu rồi sao thím vẫn chưa trả tiền cho tôi?"



"Nhưng.. nhưng tôi chỉ vay có ba nghìn tệ sao bây giờ đã trở thành một vạn tệ rồi?"

"Thím nói chuyện cũng thật hay, vay tiền không phải trả lãi thì tôi hít gió Tây Bắc mà sống à. Tiền thím vay đã được gần một năm số lãi này không được tính là nhiều."

Vẻ mặt của Miêu Cẩn Hoa lo lắng trong mắt lộ ra vẻ bất lực nói:

"Tôi.. tôi hiện tại không có tiền, cậu cho tôi thêm một chút thời gian."

"Không có tiền? Không có tiền thì làm như lời ta nói lúc nãy đem con gái của thẩm đến cửa tiệm của anh họ tôi làm việc. Một tháng cũng làm được mấy mấy ngàn tệ, công việc lại nhẹ nhàng. Về sau nhà thím không còn phải chạy vạy vay mượn khắp nơi mà vẫn có tiền đưa cho cái thứ phế vật kia chữa bệnh như thế có phải tiện cả đôi đường không."

Yến Tiểu Bắc biết cửa tiệm của anh họ tên này chính là phòng tắm hơi, nghe người ta kể lại rằng nơi đây là chỗ kinh doanh da thịt. Mặc dù bây giờ hắn không biết kinh doanh da thịt là gì nhưng chắc chắn cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, chỉ cần nhìn thấy phản ứng của dân làng mạnh mẽ như vậy là đủ biết. Trong mắt hắn chợt loé lên tia sáng, đang định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh chói tai:

"Cửu Hoa, Vượng Tài nói đúng đấy dù sao cô cũng không có tiền cho tiểu Nhiên đi học chi bằng sớm để cho nó ra ngoài kiếm tiền cũng là một cách hay."

Nhìn theo giọng nói, Yến Tiểu Bắc thấy người nói làm vợ của trưởng thôn gọi là Vạn Nhậm Dung, bà ta đang cắn hạt dưa nói chuyện bát quái. Chỉ cần trong thôn nơi nào có náo nhiệt thì y như rằng bà ta đều có mặt, hơn nữa toàn thêm dầu vào lửa. Ngày bình thường bà ta xúi giục trẻ con làm loại khiến cho thôn làng gà chó cũng không yên:

"Kiếm tiền tốt như vậy sao bà không đi đến đó mà làm."

Yến Tiểu Bắc nhìn Vạn Nhậm Dung lộ hai hàm răng đều tăm tắp mỉm cười. Khi bạn quay lại thấy người nói là Yến Tiểu Bắc thì đột nhiên hét lên:

"Ôi mẹ ơi."

Mắt mà ta trợn ngược ngã xuống đất trực tiếp bất tỉnh nhân sự.