Chương 1: Nguyện làm thiên sứ duy nhất của người

Kiếp sau, chỉ nguyện làm thiên sứ duy nhất của người.

Nguyễn Thanh Thanh 28 tuổi đã chết do bệnh tim bất ngờ bộc phát.

Sau khi chết, linh hồn của cô trôi dạt ở tương lai, thấy được Giang Diễn vì cô làm hết tất cả mọi thứ.

*

"Bác sĩ Giang, Nguyễn tiểu thư cô ấy đã chết vì bệnh."

"Loảng xoảng."

Ly pha lê nam nhân cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, hộ sĩ thật cẩn thận mà nói: "Bác sĩ Giang, tôi tới thu dọn cho ,anh đi qua nhìn Nguyễn tiểu thư xem."

Hộ sĩ còn chưa đi tới , liền nghe âm thanh khàn khàn của nam nhân nói: "Không cần, tôi sẽ xử lý."

Từng câu từng chữ, gian nan đến nỗi khiến cho yết hầu của đối phương phát đau.

Giang Diễn ngồi xổm xuống, áo blouse trắng đã bị ướt vì dính nước trên mặt đất.



Bàn tay thon dài đẹp đẽ của nam nhân vươn ra ngoài, chuẩn bị nhặt mảnh pha lê trên mặt đất ,bỗng nhiên nước rơi xuống mu bàn tay một giọt, hai giọt, ......

Hộ sĩ ngơ ngác mà nhìn Giang Diễn, Nguyễn Thanh Thanh lơ lửng ở không trung cũng ngơ ngác mà nhìn Giang Diễn, nam nhân là người vô tình, vô tâm lại vì cô rơi nước mắt.

"Đi ra ngoài." Nam nhân nói khẽ với hộ sĩ.

Hộ sĩ không dám quấy rầy, vội vàng rời khỏi phòng.

Tiếng khoá cửa vang lên , Nguyễn Thanh Thanh nam nhân từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, kiêu ngạo lại quỳ trên mặt đất, đầu gối dừng ở mảnh pha lê vỡ nát. Hắn quỳ rất mạnh làm cho ống quần màu trắng dần bị máu nhiễm đến đỏ lại không hề hay biết.

Đôi tay của Giang Diễn gắt gao mà che lại miệng mũi, dường như không cảm nhận được đau đớn, giống như dây đằng bò tường , duỗi cành ra, từng chút che kín trái tim của hắn. Sau đó nhanh chóng lôi kéo về phía sau, nháy mắt xé rách trái tim không hoàn chỉnh của hắn.

"Thanh thanh......" Hắn thất thanh gọi tên.

Như người bệnh hen suyễn, nhu cầu cấp bách được cứu trợ dưỡng khí, hô hấp dồn dập nặng nề .

Nam nhân quỳ trên mặt đất che lại miệng mũi khóc khoảng nửa giờ, mới ngẩng đầu lên,đôi mắt luôn là đen sâu không thấy đáy, sớm đã đỏ đậm.