Chương 1: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 1 )

“Thẩm Trì, Cố Hàn Thần để ý cậu như vậy, luyến tiếc chạm vào cậu, hiện tại tôi khiến cậu từ trong ra ngoài đều là nhiễm dấu vết của tôi, cậu đoán xem hắn có thống khổ hay không?”

“Hử?”

Người đàn ông nghênh ngang kéo dài âm cuối tràn đầy lệ khí.

Thẩm Trì vừa mở mắt liền đối mặt với đôi mắt thâm thúy u ám của Cố Hàn Tư, giống như vực sâu âm u vạn trượng, làm người ta sởn tóc gáy, cố chấp đến cực kì âm u lạnh lẽo.

“Không……tôi không phải……” Thẩm Trì trong nháy mắt thất thần, thống khổ nắm tay Cố Hàn Tư, cau mày nức nở bắt đầu biện giải.

Cố Hàn Tư tay dùng sức bóp cổ thanh niên, Thẩm Trì ngăn không được ho khan, hai chân giãy dụa, sắc mặt thống khổ đỏ lên, đáy mắt đều là nước mắt.

Cố Hàn Tư lạnh giọng, “Không phải cái gì?”

Thẩm Trì trong mắt đều là kiên quyết cùng thê lương: “Cố…… khụ khụ…… Cố Hàn Thần để ý…… không phải tôi……”

Cố Hàn Tư cảm thấy Thẩm Trì đang cố ngụy biện, hoàn toàn không tin.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Hít vào mùi hương thơm ngọt trên người đối phương, Cố Hàn Tư rất có hứng thú tới gần: “Là hương đào”

Nói xong, hắn trực tiếp ném người lên trên giường, kéo cà vạt trên cổ xuống, nắm lấy mắt cá chân thanh niên trói lại.

"Ngoan ngoãn nghe lời, bằng không tôi cũng không bảo đảm, tôi sẽ giống như anh trai săn sóc ôn nhu”

“Bình hoa lộng hỏng rồi, tôi cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc đi tu sửa đâu”

Ngón tay Cố Hàn Tư lạnh lẽo thon dài, vuốt ve người dưới thân, bóp cằm cậu, da thịt nháy mắt ửng đỏ một mảng.

Thẩm Trì ăn đau cau mày, khóe mắt phiếm hồng đầy khuất nhục lệ ý.

“Tôi chỉ biết đem đồ vật phá nát, dùng chân từng chút từng chút dẫm nát thành bột phấn. Khiến anh trai nhìn xem……”

Ngón tay hắn vuốt ve môi thanh niên, ánh mắt tối tăm so với sói hoang hung dữ càng thêm khủng bố. Không hề áp chế lộ ra sự nguy hiểm, dường như muốn đem con mồi trước mặt cắn xé, nghiền nát.

“Đồ vật rách nát dơ bẩn, nếu không phải hắn thờ ơ mà dùng như cũ”

Cố Hàn Tư dứt lời, áo sơ mi trên người Thẩm Trì cũng đã bị xé rách. Thậm chí không màng Thẩm Trì giãy giụa, trực tiếp hôn lên, cường thế không có nửa phần ôn nhu.

Chỉ là giống như dã thú ăn con mồi, cắn xé thành từng miếng, đem con mồi hoàn toàn nuốt vào trong bụng.

Người dưới thân khuất nhục giãy giụa, tiếng khóc nức nở không dứt.

Thẩm Trì dường như bị hãm sâu vào vũng bùn tuyệt vọng, ra sức bắt lấy thanh chắn giường, không ngừng hướng lên trên mà bò. Rồi lại bị người kéo vào vực sâu, lây dính một thân khuất nhục dơ bẩn, vĩnh viễn trầm luân.

Thẩm Trì cuối cùng trực tiếp hôn mê, khăn trải giường toàn là dấu vết dơ bẩn, mang theo vệt máu chói mắt.

Cố Hàn Tư căn bản sẽ không cho người mang cậu đi tắm rửa sạch sẽ, chỉ kêu người vào thay đổi khăn trải giường, đệm chăn chướng mắt.

Quản gia đau lòng nhìn, lại cũng chỉ có thể không thể nề nà thở dài. Càng không dám xen vào việc người khác, thu dọn xong nhanh chóng đi xuống lầu.

“Cố Hàn Thần không tìm người?”

Quản gia lắc lắc đầu, “Đại thiếu gia giống như không biết Thẩm thiếu gia…… mất tích.”

Cố Hàn Tư nhịp nhịp tay lên chân, mặt vô biểu tình, không để lộ mảy may bất kỳ cảm xúc nào.

Người đàn ông cao ngạo giọng nói lạnh lẽo mở miệng, “Đi kêu hắn tỉnh dậy đi”

Cố Hàn Thần Cố Hàn Tư là anh em —— cùng cha khác mẹ.

Mẹ Cố Hàn Tư cũng không phải là kẻ tới sau thượng vị mà mẹ Cố Hàn Thần lại là như vậy.

Cố Hàn Thần so Cố Hàn Tư lớn hơn một tuổi, có thể thấy cha Cố Hàn Tư đã sớm ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ.

Không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ, cha Cố Hàn Tư thậm chí còn dẫm lên thân phận mẹ hắn mà thăng tiến. Cho nên hiện tại tập đoàn Cố thị, nghiêm túc mà nói trước đây vốn dĩ là tập đoàn Vân thị.