Chương 1: Bạn học cũ, cậu có muốn theo đuổi tôi không

Thành phố Phù Dung đang có tuyết rơi dày đặc,vốn là một thành phố ồn ào lại bị bao phủ bởi một lớp bông tuyết mịn màng.

Chu Nghệ Tuế ngồi lặng lẽ trong công viên, cơ thể gầy gò của cô được những bông tuyết mềm mại phủ lên, đôi mắt trống rỗng nhìn những cây ngô đồng phủ đầy tuyết.

Những cây ngô đồng đứng thẳng hàng, kéo dài tới đường bên kia, nơi có chiếc ô tô màu đen đang đỗ.

Lãng Trăn ngồi trong xe, hơi ấm trong xe khác hoàn toàn với cái lạnh do băng tuyết bên ngoài, ánh mắt anh đang nhìn chăm chú người ngồi bên kia đường.

Tuyết rơi dày đặc đầy cành cây khô, bầu trời trong vắt còn người phụ nữ gần như khô héo đang ngồi bên băng ghế dài.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh không cần bước tới phía trước cũng biết rõ trong cặp mắt kia chỉ có một mảnh hoang vu, chỉ cần nhìn vào nó anh sẽ cảm nhận được nỗi buồn đó, như thể tất cả nỗi buồn trên thế giới này đều tập trung trong đôi mắt đó.

Tuyết từ từ trượt xuống từ những chiếc lá đóng băng, tạo ra âm thanh xào xạc.



Đôi mắt của Lãng Trăn mờ đi, xuống xe lập tức đi thẳng về phía người phụ nữ đó.

Trong gió tuyết lạnh lẽo, giọng anh trong trẻo và dễ chịu, nhưng những lời anh nói thì cực kỳ ác liệt: "Sao mặc ít như vậy mà còn ngồi đây, cậu

muốn bị cảm hay muốn gặp Đàm Phong?”

Chu Nghệ Tuế ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen trước mắt, Chiều cao một mét chín làm người ta cảm thấy áp lực,

Cô thu hồi tầm mắt lại, nói với giọng nhàn nhạt như thể trôi nổi từ xa tới: "Có chuyện gì vậy?"



Cô ngước lên với đôi mắt trống rỗng. Lãng Trăn đã từng nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất trên thế giới trong đôi mắt này, vậy mà bây giờ lại trống rỗng hoang vu như bị đóng băng.

Chỉ cần là mất đi tình yêu vậy mà dường như nhiệt tình của cuộc sống cũng mất hết.

Lãng Trăn cởϊ áσ khoác rồi khoát lên che cho Chu Nghệ Tuế, trong nháy mắt Chu Nghệ Tuế như được vây quanh bởi mùi trầm hương.



Chu Nghệ Tuế cau mày, không đợi cô nổi giận Lãng Trăn đã khoác chiếc áo khoác lên người cô và nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học 6 năm, cậu chuẩn bị đông chết, tôi sao có thể thấy chết mà không cứu?”

Chu Nghệ Tuế không nghĩ rằng hai người là bạn học. Bọn họ học chung một lớp thời sơ trung và cao trung, nhưng hai người chỉ là quan hệ bạn học bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng không có liên lạc gì.

Chu Nghệ Tuệ không muốn mặc áo khoác, giãy giụa hai lần, Lãng Trăn phủi tuyết trên đầu, trên người cô xuống, đem nút áo thắt lại rồi nói: "Bạn học cũ, tôi nhớ khi học cấp hai, Cậu lên sân khấu và nói rằng ước mơ của cậu là có một gia đình, tốt xấu gì cũng là người có ước mơ, nguyện vọng còn chưa thực hiện được mà cậu không biết xấu hổ bị đông chết ở đây sao? Còn không phải chỉ bị một thằng đê tiện phản bội thôi sao? Trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt cho cậu chọn như vậy, đổi người khác không phải là được rồi? Lúc Lãng Trăn nói chuyện trên người tản ra nhiệt khí, bên trong anh mặc đơn giản một bộ đồ dệt kim màu xám, áo đóng thùng trong quần tây. Cho dù là vậy, vẫn có thể nhìn ra vòng eo đều là cơ bắp, không có chút thịt thừa.

Đầu óc Chu Nghệ Tuế tê liệt, nhưng cô cảm thấy giọng nói của người bên cạnh giống như được truyền đến từ một thế giới khác. Cô chậm chạp mà nhìn vào mắt anh, ánh mắt đối phương sáng tõ, là khuôn mặt tự tin mạnh mẽ của một người lớn lên trong gia đình hạnh phúc.

Lãng Trăn nghẹn một chút, cảm thấy nỗi buồn trong mắt người trước mặt, anh có chút khắc nghiệt, giọng hơi nặng nề: "Hai người đã yêu nhau nhiều năm rồi đúng không? Anh ta bỏ cậu để cưới em gái tôi, còn không phải là thằng sở khanh?



Lãng Trăn thực sự muốn chửi người. Anh cũng ở trong đám cưới của em gái của mình mới biết được em gái anh phá tan tình yêu của một cặp đôi khác. Anh cũng lúc ấy mới nhìn thấy Chu Nghệ Tuế, cô gần như sụp đổ bên ngoài khách sạn. Anh chỉ liếc mắt liền nhận ra cô.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lãng Trăn tất nhiên là biết cô. Hai người là bạn học sơ trung cao trung 6 năm, Chu Nghệ Tuệ là đại biểu môn Văn, thường xuyên thúc giục anh nộp bài tập.

Lãng Trăn vốn nghe nói người yêu cũ của chú rể tới, chuẩn bị để đối phương đi vào đại náo một trận. Anh rất vui khi thấy cảnh như vậy, nhưng sau khi thấy người kia là ai, anh đã thu hồi tâm tư này lại.

Chỉ là cô gái này trước kia luôn thúc giục anh nộp bài tập, hận không thể cầm dao nhỏ uy hϊếp anh, kết quả khi đối mặt với chuyện tình cảm lại ngu xuẩn như vậy.

Lãng Trăn từ nhỏ đến lớn, những người phụ nữ bên cạnh luôn là người có tính cách độc lâọ, đặc biệt đối với những vấn đề về đàn ông, nếu có nữa điểm có lỗi với họ, họ liền lập tức nhăn mặt, khi yêu đương thì một hạt cát cũng không thể chấp nhận được. Giống hai người này yêu đương mười năm, kết quả nhà trai nɠɵạı ŧìиɧ với tiểu thư nhà giàu, vậy thì tuyệt đối sẽ động dao động kiếm mới có thể giải hận.

Lãng Trăn chưa từng gặp được người như cô gái này, bị phản bội còn muốn níu kéo. Đây không phải đầu óc có bệnh sao?

Chu Nghệ Tuế cả người vô lực, nhẹ giọng nói: “Tôi

không phải muốn níu kéo, tôi

chỉ là…… Muốn nhìn anh ấy

một chút.”

Môi cô khô héo, sắc mặt tái nhợt, chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài yếu ớt lại tinh tế, Lãng Trăn nhớ tới mấy ngày hôm trước trong mắt cô còn có khát vọng, cô giống như con vật nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương vô cùng mà ghé vào trên nền tuyết, nhẹ giọng nức nở muốn trở lại căn phòng ấm áp. Mà bây giờ chút ánh sáng đó đã biết mất hoàn toàn.

Lãng Trăn hoài nghi, lần tiếp theo gặp mặt, hắn sẽ nhìn thấy thi thể của người này.

Lãng Trăn an tĩnh mà nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, tiện đà ma xui quỷ khiến mà mở miệng nói: “Các cậu yêu đương mười năm, em gái tôi sẽ không cho nó gặp cậu, nhưng tôi có thể giúp cậu.”

Chu Nghệ Tuế ngẩng đầu, trong mắt quả nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.

Lãng Trăn lộ ra biểu tình ác liệt: “Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, cũng không có miễn phí bữa tối cùng bữa sáng.”

Chu Nghệ Tuế đầu óc vẫn là có điểm ngốc, trì độn mà nói: “Cậu……”

Lãng Trăn giải thích nói: “Cậu yên tâm, tôi không đến mức làm những việc có tổn hại đến tôn nghiêm của cậu, thời gian ba tháng, chỉ cần cậu nghe theo tôi, giúp tôi làm việc, tôi giúp cậu gặp Đàm Phong.”

Lãng Trăn cứ như vậy nhìn nàng, chờ đợi nàng trả lời, trong không khí tràn ngập hơi thở thanh lãnh của băng tuyết.

Chu Nghệ Tuệ lớn lên xinh đẹp động lòng người, trong băng tuyết, khuôn mặt nhỏ đông lạnh càng thêm tái nhợt, thân thể suy nhược, trong mắt là thâm tình đối với một người khác, thuần túy làm người cực kỳ hâm mộ.

Lãng Trăn nhớ tới một việc buồn cười, anh cười ngạo nghễ nói:“Tôi nếu là cậu, tôi sẽ không cần Đàm Phong, Lãng Duyệt nếu đã đoạt bạn trai cậu, nếu

cậu muốn trả thù, cũng nên hoàn trả cái lớn hơn, cậu có thể nghĩ cách làm chị dâu nó a, nếu cậu thành công, cậu sẽ là bóng ma nửa đời sau của nó.”

Chu Nghệ Tuệ mở to đôi mắt mèo, bên trong phản chiếu gương mặt ác liệt của Lãng Trăn.

“Thế nào? Phương thức này có phải cao cấp nhiều không?”

Chu Nghệ Tuệ nhìn Lãng Trăn như bệnh nhân tâm thần: “Cậu……”

Đại khái là phẫn nộ làm ánh mắt cô rút đi lỗ trống, không còn mờ mịt như trước nữa

Lãng Trăn vẫn luôn nhìn đôi mắt cô, rõ ràng là nặng nề như đêm tối, lại làm người khác muốn biết, được người như vậy yêu rốt cuộc là cảm giác như thế nào.

Lãng Trăn như là bị mê hoặc, tay chống trên ghế dài, cúi người xuống, cả người như bao phủ lên Chu Nghệ Tuế, ý vị thâm trường mà ở bên tai Chu Nghệ Tuế nói: “Chúng ta tốt xấu cũng là bạn học cũ, nếu như cậu theo đuổi tôi, tôi sẽ cho cậu chen ngang.”

Nhiệt khí trên người anh mang theo hơi thở nóng hổi của đàn ông trẻ tuôi, cực kỳ có tính xâm lược, bộ dán đại thiếu gia ăn chơi trác tán ban đầu mất đi.

Chu Nghệ Tuế lập tức đứng lên, mắng một câu bệnh tâm thần, chạy trối chết, không biết có phải do phối hợp câu nói kia, bóng dáng có sức sống lên không ít.

Những đám mây đóng băng trên đường chân trời đang chậm rãi bị hoàng hôn nhuộm đỏ, như

báo trước màn đêm đen tối.