Chương 1: May mắn gặp gỡ, cho phép tôi ôm một lúc.

Edit: Tương

Ngũ Nguyên là trường trung học tư nhân cao cấp ở thành phố B, trường trung học cơ sở và trường trung học phổ thông ở đây được bố trí không cùng khu vực, thậm chí thành tích còn vượt xa cả trung học Nhất Trung, cho nên trung học Nhất Trung thường quang minh chính đại khai thác những học sinh có thành tích tốt ở Ngũ Nguyên.

Trường trung học cơ sở có hai học sinh xuất sắc nhất, trung học Nhất Trung đã đào góc tường hai năm nay vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mắt thấy lớp 2 sắp kết thúc học kỳ, trung học Nhất Trung liền đẩy mạnh đợt tấn công.

Nhưng cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa đều vô ích, trung học Ngũ Nguyên còn có biệt danh khác là cơ quan đơn vị tổ chức, bên trong có mười thì đến chín gia đình giàu có không phải lo ăn mặc, mà hai học sinh có thành tích tốt cũng là một trong những người xuất sắc đó, cha mẹ đều có chức vị cao, mới mười mấy tuổi đã mưa thuận gió hòa (1) nhàn hạ thoải mái.

(1) Mình nghĩ ý nói làm việc gì cũng suôn sẻ.

Còn nữa điều bất đồng so với trong tiểu thuyết chính là, học sinh trung học Ngũ Nguyên rất nỗ lực học bài, vì thế cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

2-A

Phòng học rộng lớn, bàn ghế được xếp theo thứ tự rất ngăn nắp. Cuối mùa hè và đầu mùa thu, gió thỉnh thoảng thổi nhẹ lên cái màn cửa trắng tinh. Toàn bộ lớp học có ba dãy sáu hàng, cộng thêm hàng cuối cùng chỉ có hai chỗ ngồi đơn độc tất cả là 50 người.

Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu chim hót, mhết giờ học và đang là thời gian nghỉ ngơi, trên bàn ngã xuống một bóng người.

Ở góc cuối cùng của hàng thứ ba, một nữ sinh đang nằm ở trên bàn ngửa đầu lên.

Mái tóc bob ngắn Tề lưu hải(2), nho nhỏ bao quanh. Đôi mắt to mượt mà có thần, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi anh đào mềm mại nhỏ nhắn, khuôn mặt có chút giống trẻ sơ sinh. Trông như một búp bê tinh xảo. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, sợi tóc bé xíu, đôi mắt lim dim một bộ dáng lơ mơ.

[(2) Tề lưu hải: kiểu mái phồng bằng bằng]

Trình Ấu chống cằm, lãnh đạm nhìn thiếu niên mồ hôi như mưa ngoài cửa sổ trên sân trường, trong lòng dường như có điều suy nghĩ. Cuộc sống thật quá nhàm chán.

Bề mặt bàn học của Ngũ Nguyên màu vàng mộc, phía dưới có lưới sắt kẻ ô vuông. Có hai tầng trên và dưới, lưới trên lớn mà chiều rộng lại hẹp, lưới dưới ngắn hơn và thấp hơn nhưng chiều rộng cao hơn.

Trình Ấu lấy một quyển sách từ bên trong lưới ra, phía trên in , cho dù ai nhìn thì cũng nghĩ đây là một quyển tình thơ họa ý tiểu thuyết ngôn tình bình thường. Đặt sách Anh Ngữ đã mở ra che ở phía trên, bắt đầu tập trung tinh thần đọc.

"A... hừ... a... ừ... Đừng nhanh như vậy, em sẽ... không chịu được, ha a..." Kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© kí©h thí©ɧ Nguyễn Lương không ngừng, khiến cho đầu nàng ngửa ra sau phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, trên mặt tràn đầy xuân ý, nàng đã sớm quên là thanh âm sẽ bị người ngoài nghe được, đắm chìm trong ham muốn vô tận. Thân thể thành thực phối hợp với côn ŧᏂịŧ ra vào, nước dâʍ ɭσạи chạy ròng, dính ướt cái mông dưới đáy mặt bàn.

"Ừ... Nhìn xem dáng vẻ em dâʍ đãиɠ thế nào, ngoài miệng thì nói không muốn nhưng tiểu huyệt lại kẹp thật chặt. Thực sự là một thân thể cực phẩm." Hông của Cố Chiêu đâm mạnh vào sâu bên trong tiểu huyệt, ánh mắt trở nên đỏ thẫm dữ tợn, hai tay cũng dùng sức giữ nữ nhân dưới thân mình thuận lợi ra vào.

"Làm như vậy thật sự thoải mái ư?" Trình Ấu đọc sách thấy giao hoan kịch liệt có chút khác thường nhỏ giọng nỉ non.

Bên dưới váy kaki kẻ sọc, đôi chân trắng nõn len lén ma sát, trong quá trình đọc sách chỗ kín dâng lên một trận ngứa ngáy.

Bất cứ ai cũng không nghĩ rằng một học sinh ưu tú như Trình Ấu yêu thích nhất không phải là khiêu vũ, cắm hoa, vẽ hay trà đạo, mà là đọc H văn để giải sầu, thú vui lớn nhất thường ngày là những suy nghĩ dâʍ ɭσạи. Châm ngôn của cô là gặp nam nhân đẹp trai muốn ngủ cùng là chuyện bình thường.

Tiếng chuông hành khúc vào học của người Thổ Nhĩ Kỳ vang lên, thân thể như xác chết của những học sinh tiếp tục làm việc, ngồi chờ đợi giáo viên vào lớp.

"Cộc, cộc" âm thanh giày cao gót vang lên từ xa nhịp nhàng đến gần, Phương Thanh Nam là chủ nhiệm lớp và kiêm luôn việc dạy Anh ngữ, toàn thân cô mặc một bộ âu phục, chiếc váy màu be phù hợp với huy hiệu đỏ độc quyền của giáo viên.

Mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ phủ trên vai, ngũ quan tinh tế, vóc dáng đường cong rõ ràng thể hiện sự đặc biệt của người phụ nữ.

"Gửi các em học sinh, chào buổi chiều. Trước giờ học, cô có một tin vui muốn thông báo đến cả lớp. Đó là hai bạn Trình Ấu và Phó Cẩn lớp chúng ta đã đạt được thành tích xuất sắc dành cho học sinh ba tốt tại thành phố. Các em hãy vỗ tay khích lệ." Phương Thanh Nam dẫn đầu vỗ tay, một lúc sau lớp học đã tràn ngập tiếng vỗ tay.

Trình Ấu đã sớm không lạ gì với cảnh tượng này, cô chỉ tò mò về Phó Cẩn, tuy là bạn học cùng lớp nhưng đến bây giờ họ cũng chưa từng gặp mặt, bởi vì anh ta chưa từng đến lớp, chỉ có tên đứng đầu sau mỗi kỳ thi chứng minh rằng anh ta có tồn tại.

Người này trong truyền thuyết là một nam nhân thiên tài, dáng dấp ra sao phần lớn không ai biết được, tuy nhiên có tin đồn rằng anh ta có ngũ quan rất đoan chính, dáng người gầy, anh tuấn thanh tú, tóm lại là một người đẹp trai. Thậm chí có thể so sánh với hoàng tử học đường Trác Uý Nhiên.

"Học sinh Trình Ấu, cán bộ của cục giáo dục đang đợi em ở văn phòng. Bây giờ em đến đó đi."

"Vâng." Trong ánh mắt hâm mộ của các bạn cùng lớp, Trình Ấu đứng dậy đi từ cửa sau đến tòa hành chính.

Bởi vì đây không phải lần đầu tiên, Trình Ấu quen thuộc đi bộ trên hành lang tầng ba của tòa hành chính, sắp đến ngã rẽ, liền nhắm mắt lại khẽ ngáp.

"Bang", liền va vào một l*иg ngực mang hơi thở bạc hà mạnh mẽ, đầu tựa vào trước ngực cách lớp áo sơ mi nóng rực, hoóc – môn nam tính không ngừng âm thầm chiếm đoạt thần kinh cô. Ngay cả trong tình huống này, Trình Ấu cũng có thể đoán được hình dáng nam nhân này không tệ, cao khoảng 1m75.

Rõ ràng là lần đầu tiên đυ.ng phải l*иg ngực xa lạ, nhưng cô lại có cảm giác quyến luyến với nó.

Thật thoải mái, thật muốn cứ ôm như vậy một lúc, đôi tay vẫn ôm hông anh sờ tới sờ lui, muốn hấp thu nhiều hơn mùi vị dễ chịu này, Trình Ấu cảm thấy chứng trầm cảm của mình ẩn giấu quá lâu một khi đã bộc phát thì.

"Khụ khụ..." Cô có thể nghe thấy giọng nói của người thiếu niên không thay đổi, tiếng ho khan khiến cho Trình Ấu đang đi vào cõi thần tiên trở lại.

Lưu luyến không thôi rời khỏi l*иg ngực của thiếu niên, trong mắt Trình Ấu còn mang theo vẻ say mê, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái ôm, chỉ cần liếc, cô có thể khẳng định rằng nam nhân này còn đẹp hơn Trác Úy Nhiên gấp mười lần.

Trình Ấu lui về phía sau một bước, đưa tay ra nhìn người thiếu niên nói, "Xin chào. Tôi là Trình Ấu. Rất vui được gặp cậu." Trên mặt là nụ cười dễ thương phù hợp với độ tuổi này.

"Xin chào. Tôi là Phó Cẩn. Hân hạnh." Tay chàng trai xương cốt rõ ràng nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé. Trên mặt cũng mang một nụ cười dịu dàng.

Khuôn mặt Trình Ấu thanh khiết và ngây thơ, bàn tay nhỏ được một bàn tay lớn bao lấy, ngón giữa vuốt ve lòng bàn tay của người đàn ông.

"Bạn học Phó Cẩn. Nếu chúng ta đã quen biết nhau thì có thể... cho tôi ôm một lúc nữa hay không?"

Lời tác giả:

Trình Ấu, cô có biết xấu hổ không hả! Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn ôm.

Cần thêm vào bức tranh minh họa, không may kiểu tóc quá dài quần áo cũng không đúng chậc chậc.

[Tóc bob - mái này có vẻ không phồng lắm :v]

Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi! - Chương 1: May mắn gặp gỡ, cho phép tôi ôm một lúc.

*Editor: Mọi người có thích phần Spoil không? Để mình thêm vào T^T, không thì thôi nhé.