Chương 1: Mỹ nhân

Editor + beta-er: Piscuits

----------------------

Đêm nay là đêm trăng tròn. Là lúc kết thúc một ngày vui đùa của mấy người trẻ tuổi, trên đường về nhà, các cô gái vừa đi vừa trò chuyện vui đùa với nhau.

“Cậu xem tớ mặc váy này có đẹp không? Có đủ thu hút ánh mắt của mấy tiểu soái ca không?”

“Đẹp đẹp, nam sinh toàn trường đều quỳ xuống dưới váy của cậu hết."

“Đại mỹ nữ Tích Tích của chúng tớ, mặc cái gì cũng đẹp.”

Cô gái được khen thẹn thùng dậm chân, bụm mặt chạy phía trước hai bước vài bước, bất cẩn đυ.ng vào một người.

“A, xin lỗi––”

Cô gái ngẩng đầu, thấy rõ trước mắt là ai, tức khắc ngây ngẩn cả người. Người nọ cúi đầu liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, vòng qua cô đi tiếp.

Mấy nữ sinh đằng sau đang nói chuyện như bị điểm huyệt, lập tức yên tĩnh. Chờ người nọ đi xa mới quay sang nhìn nhau, trực tiếp kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, hảo soái!”

Vân Nguyệt không để ý đi vòng qua các nữ sinh, ở trên đường lâu lâu lại có người dừng lại xem cậu, cậu thấy nhiều không trách, cúi đầu tăng tốc độ bước đi.

Thẳng đến khi gặp hai người ăn mặc vest đen mang kính bảo tiêu chắn trước mặt.

“Vân Tam thiếu gia, chúng tôi là người của Vân gia phái tới để tiếp đón ngài, phiền ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”Trong đó có một người đàn ông vừa khách khí lại cường ngạnh nói.

Sau khi cha mẹ của Vân Nguyệt mất cậu vốn dĩ bị xa lánh, bị đuổi ra khỏi Vân gia nhiều năm. Đột nhiên bị kêu trở về, nói thế nào cũng sẽ khiến Vân Nguyệt kịch liệt phản kháng.

Bảo tiêu đang nghĩ nên dùng cách gì để chế phục Vân Nguyệt, đem anh bắt lên xe, nhưng là phải chú ý một chút, không được tổn thương gương mặt kia……

Lại không nghĩ rằng Vân Nguyệt vân đạm phong khinh* liếc bọn họ một cái, hơi gật đầu một cái nói: “Dẫn đường.”

Hai bảo tiêu đều ngẩn ra nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đem Vân Nguyệt đưa tới một chiếc xe đắt tiền.

Bọn họ chờ Vân Nguyệt lên xe, nhưng cậu lại đưa tay cắm túi quần, mắt liếc nhìn bọn họ. Không khí yên lặng trong chốc lát.

Sau một lúc lâu Vân Nguyệt mở miệng: “Ngẩn người làm cái gì, lần đầu tiên mời người khác lên xe sao?”

Cậu không kiên nhẫn, hơi hơi cau mày: “Giúp tôi mở cửa xe, lấy chai nước cho tôi, sau đó mấy người tùy tiện tìm chỗ khác ngồi đi, không cần tiếp.”

Hai bảo tiêu giận dữ, đây là cái tính cách gì, tự cho rằng bản thân vẫn là thiếu gia cao quý hả? Vừa định mở miệng mắng, lại nhìn thoáng qua gương mặt kia của Vân Nguyệt.

Dù cho trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, cũng không làm ảnh hưởng gì tới nét xinh đẹp kia. Đôi mắt phượng mang theo uy nghiêm phảng phất như cậu chính là thiếu gia cao quý nhất trên đời này.

Cơn tức giận vừa chuẩn bị trào lên lại êm đềm hạ xuống, hai bảo tiêu ngoan ngoãn mở cửa xe, cho Vân Nguyệt ngồi ở chỗ chính giữa thoải mái nhất, lại ủy khuất chính mình ngồi sát hai bên cửa xe.

Vân Nguyệt vừa lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng cậu không ngủ, lúc này đây một thanh âm trong đầu vang lên: “Ký chủ đại nhân, vừa rồi có phải cậu quá kiêu ngạo không? Trong nguyên tác tính cách nhân vật này không phải như thế nha.”

Việc nghỉ ngơi bị quấy rầy, Vân Nguyệt thực không cao hứng: “Câm miệng, ai cho nói chuyện.”

Hệ thống: “ Ngài thật hung dữ nha." QAQ

Cậu lại không để ý nó, hệ thống đành phải ủy khuất ngồi một góc vẽ hình tròn.

Vân Nguyệt vốn là một tác giả mang bệnh nan y, cố gắng tận dụng mấy năm cuối đời để viết tiểu thuyết.

Bối cảnh hiện đại, ở cái thời đại ma thuật nghèo nàn, tu sĩ nhân loại muốn tiến giai thập phần khó khăn, vì vậy bọn họ phải thông qua các con đường khác như thu hoạch tài nguyên hoặc năng lượng.

Trong đó, tài nguyên làm người ta như hổ rình mồi đó là trứng rồng còn chưa phu hóa*.

*Phu hóa: kiểu như được ấp rồi nở ra.*



Vỏ trứng rồng đem làm thuốc, bên trong lại là báu vật vô giá. Máu rồng, vảy rồng, sừng rồng, gân rồng, mỗi một bộ phận đều chứa rất nhiều linh khí, đối với việc tiến giai của tu sĩ thì chỉ có lợi chứ không hại.

Càng có một truyền thuyết làm tất cả mọi người điên cuồng. Đó là chỉ cần làm cho rồng cam tâm tình nguyện thần phục rồi ký khế ước với họ, liền có thể thu hoạch được rất nhiều linh lực cùng tuổi thọ từ con rồng ấy.

Vì thế không biết là trứng rồng do ai đào ra đã gây chú ý toàn bộ Tu chân giới.

Nhưng mà, quả trứng này nở ra liền lập tức vận dụng năng lực không gian để đào tẩu.

Từ đây toàn bộ giới Tu chân bắt đầu điên cuồng tìm kiếm con rồng này, còn lại mấy con rồng non nớt có trốn tránh kiểu gì vẫn bị phát hiện, chỉ còn lại cực ít một số con còn thức tỉnh năng lực. Người trước vừa ngã xuống người sau lại tiến lên, nhân sĩ tu chân giới bị thương vô số, cũng dần chậm rãi trở nên mạnh hơn.

Nhưng còn có một địch nhân cực kỳ đáng sợ trong sáng ngoài tối nhìn chăm chằm vào hắn……

Vân Nguyệt viết đến đây liền dừng, vì địch nhân này được cậu miêu tả quá mạnh, mà loài rồng dựa theo tiến triển của truyện lại không thể thức tỉnh toàn bộ năng lực, cậu nhất thời cũng không biết rồng nên làm sao để đánh bại địch nhân này.

Vừa vặn bệnh tình của cậu lại nặng thêm, bị đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bệnh viện lại không thể cứu cậu từ tay tử thần, đang lúc hấp hối thì một thanh âm vang lên ở bên tai: “Đây là hệ thống "đào hố thì phải lấp", kiểm tra đo lường cho thấy ngài đào hố nhưng không lấp, bây giờ lập tức đưa ngài đưa vào thế giới tiểu thuyết lấp hố.”

Vân Nguyệt mơ mơ màng màng cứ như vậy xuyên vào thế giới dưới ngòi bút của cậu, biến thành một trong mấy nhận vật pháo hôi.

Đáng mừng chính là cơ thể vẫn là của cậu. Bằng không dựa vào loại người trong mắt không chứa nổi một hạt cát như Vân Nguyệt thì hoàn toàn không tiếp thu nổi cơ thể khác, khẳng định sẽ đập nát cái hệ thống này.

Mà hiện tại đoạn cốt truyện cậu xuyên vào là Vân gia có một vị lão tổ muốn tiến giai vào Kim Đan, họ muốn dụ rồng ra, bắt giữ rồng, lợi dụng linh khí từ thân rồng cho lão tổ thuận lợi độ qua kiếp này.

Nghe nói rồng cực kì yêu thích châu báu mỹ nhân, vào đêm trăng tròn đem hai thứ này đặt cùng nhau liền có khả năng khiến rồng hiện thân.

Vân gia chuẩn bị tốt châu báu, liền thiếu một cái mỹ nhân.

Bọn họ tìm kiếm rất nhiều người, đều không vừa lòng. Họ yêu cầu chính là một người vừa đẹp, lại có thể dễ sai bảo, nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ liền nhớ tới Vân Nguyệt bị đuổi khỏi Vân gia.

Vân Nguyệt lớn lên nhu nhược đáng thương, tính cách lại yếu đuối, còn hiểu biết chuyện của người tu chân, sẽ không đại kinh tiểu quái*, quả thực không còn ai tốt hơn.

* Đại kinh tiểu quái: ý chỉ quá ngạc nhiên vì 1 chuyện nhỏ nhặt.

Vì thế, bọn họ bắt Vân Nguyệt về.

Xe chở cậu chậm rãi dừng lại, cái người trước kia thích bắt nạt Vân Nguyệt nhất - Vân Lý đang đứng chờ ở cửa.

Vân Lý thích nhất loại người bị bắt nạt lại không dám nói cho người khác, khi biết được Vân gia muốn bắt Vân Nguyệt trở về, hắn gấp tới không chờ nổi đứng ở cửa, muốn canh chút thời gian lại nhục nhã cậu một chút.

Cửa xe mở ra, bảo tiêu ngồi ở hai bên xuống xe trước, sau đó cúi đầu chờ ở cạnh cửa.

Một chân bước xuống dưới, tiếp theo là cả người.

Người nọ như quốc vương tuần tra lãnh phổ của chính mình, nhìn chung quanh sân nhà Vân gia, sau đó không chút để ý liếc mắt nhìn Vân Lý một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi.

Vân Lý bị cái liếc mắt kia nhìn đến toàn thân tê rần, phảng phất như giật điện, lập tức ngây ngốc đứng như trời trồng.

Vân Nguyệt ở đây, diện mạo vẫn như cũ. Nhưng lại làm người ta không dám nhìn thẳng, rồi lại nhịn không được ngước mắt lên nhìn?

Hắn ta có chút hoang mang, nhưng nghĩ một hồi, lại phát hiện bản thân nhớ không ra dung mạo trước kia của Vân Nguyệt. Cứ như từ trước tới giờ dung mạo của cậu vẫn luôn như vậy.

Vân Nguyệt cũng lười quản đến Vân Lý, bản thân lập tức đi về phía bãi đất trống ở sân sau nhà chính Vân gia.

Nơi đó như nổi lên một gò đống thật lớn, trên mặt đất chất đống số lượng lớn châu báu bắt mắt.

Một số người Vân gia không còn kiên nhẫn thì thầm nói: “Người đi bắt Vân Nguyệt sao lâu như vậy còn chưa trở về?”

"Bổn thiếu gia đây không phải tới rồi sao.” Một giọng nói lười biếng thanh vang lên.

Toàn bộ Vân gia quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, sau đó lập tức mừng rỡ như điên.

Vân Nguyệt rời khỏi Vân gia mấy năm, lớn lên lại càng xuất chúng! Có mỹ nhân như vậy, còn sợ gì rồng không xuất hiện nữa?

“Người tới! Trói nó lại!” Tộc trưởng Vân gia kêu lên.

Vài người cầm dây thừng trong tay lại bị Vân Nguyệt trừng, tức khắc không thể động đậy, phảng phất như có một bàn tay vô hình giữ bọn họ đứng yên ở tại chỗ.

“Ông đây muốn nhìn xem, ai dám trói.” Vân Nguyệt cười nhạo một tiếng, nhấc chân bước lên bậc thang, chậm rãi đi về phía đỉnh đài cao.

Tộc trưởng Vân gia đã chảy đầy mồ hôi lạnh ở sau lưng, hắn ta có thể cảm giác được trong nháy mắt kia, trên người Vân Nguyệt phát ra tia uy áp của cường giả, từ khi nào mà thực lực Vân Nguyệt lại trở nên mạnh như vậy?

Vân Nguyệt đã như thế, cớ vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời bọn họ, cam chịu làm mồi cho rồng? Vân Nguyệt đến tột cùng muốn làm gì?

Trăng tròn trắng tinh khôi mọc lên giữa không trung, trận pháp bắt rồng đã mở ra, tộc trưởng cũng bất chấp mọi thứ, chỉ có thể mạnh mẽ áp xuống cảm giác bắt an trong lòng, bắt đầu cùng tộc nhân khai triển trận pháp.

Vân Nguyệt đứng trên đài cao, cảm thụ được lực lượng to lớn trong cơ thể.

Hệ thống vì muốn cậu lấp hố một cách tốt nhất, liền bất bình thay loài rồng, cho cậu trở nên mạnh đến mức không kém gì đối thủ của chúng. Lấy thực lực hiện tại của cậu không cần sợ bất kì kẻ nào. Cậu hiện tại thuận theo cốt truyện đứng ở chỗ này, chính là vì ––

Một tiếng rồng gầm từ phương xa truyền đến, mây đen nhanh chóng tụ tập lại, trên bầu trời bắt đầu có mưa.

Theo một đạo tia chớp đánh xuống, một con rồng đen xuất hiện ở giữa không trung. Đôi đồng tử của nó màu hoàng kim, mỗi một mảnh vảy đều như lấp lóe ánh vàng.

–– Chính vì lần gặp mặt này mà cậu dồn biết bao nhiêu tâm huyết vào, làm cậu chết đi sống lại vẫn muốn nhìn thấy mặt con rồng đen này.

Người Vân gia tức khắc kích động, đem trận pháp trói buộc rồng ném lên, còn bật luôn hàng rào điện bao phủ phía trên sân, dùng hết tất cả phương pháp hữu dụng bắt rồng.

Rồng đen nhìn xuống đám người có mắt không tròng đang ầm ĩ phía dưới, đôi đồng tử hoàng kim nhìn chằm chằm trên đống bảo vật ở đài cao.

Ở cốt truyện, rồng đen đối với mỹ nhân không có nửa điểm hứng thú, chỉ lấy đi châu báu, chỉ là khi rời không tránh khỏi có chút thương tích.

Như mong muốn, Vân Nguyệt cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy con rồng đen, cậu phóng ra một sợi linh lực, đem tất cả trận pháp cùng hàng rào điện phá hủy, chờ đợi rồng mang theo châu báu rời đi.

Rồng đen vốn đang bay chung quanh đài cao xoay hai vòng lại đột nhiên đáp xuống, bắt lấy Vân Nguyệt khiến cậu trở tay không kịp rồi nhanh chóng rời đi.

––––Hết chương 1––––

Ở chương này có từ " long thân thượng " thì ta cũng không biết nên edit sao cho hợp lý, bởi vì không biết là đầu rồng hay tim rồng hay thân trên của rồng hay sao đó nên là ai biết rõ thì cmt nhé ;>>>

Đã beta lần 3.