Chương 1

“Hứa Tiểu Mai, visa của cô được cấp rồi này!”

Ngày biết visa đi du lịch sang Úc của tôi được cấp, tôi trở thành người được hâm mộ nhất trong nhà máy.

Tiểu Ngọc, người bình thường luôn vừa yêu vừa ghét tôi cũng chạy đến hỏi tôi đi Úc mấy ngày nhân lúc nghỉ trưa.

Tôi cười hì hì: “Mười ngày! Tôi sẽ đi chơi khắp nước Úc!”

Tiểu Ngọc không muốn tôi quá kiêu ngạo, nhưng vẻ hâm mộ trên mặt cô ấy khiến tôi thấy sảng khoái.

“Mười ngày là có thể đi toàn bộ nước Úc sao?” Cô ấy nghi ngờ hỏi tôi.

“Đương nhiên rồi.” Tôi nói như một cuốn bách khoa toàn thư, “Tống Thư nhà tôi đã chuẩn bị cho tôi kế hoạch đi du lịch chi tiết nhất, có thể tham quan tất cả địa điểm nổi tiếng ở Úc!”

Tiểu Ngọc không nhịn được phá vỡ hy vọng của tôi: “Nhưng cô có hiểu tiếng Anh không! Tôi nhớ cô còn chưa tốt nghiệp cấp hai mà?”

“Vậy thì sao?” Khóe mắt tôi cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Tôi có Tống Thư mà, Tống Thư nhà tôi là du học sinh, học tiến sĩ bên đó đấy!”

Tiểu Ngọc không còn gì để nói, bưng hộp cơm nói muốn đi lấy thêm đồ ăn. Tôi đắc ý nhún vai, không thèm quan tâm.

Bởi vì tôi biết, mỗi khi nhắc đến Tống Thư thì tôi sẽ không bao giờ thua.

Đương nhiên sau khi hết giờ làm, tôi nói về chuyện xin nghỉ phép với giám đốc nhà máy. Giám đốc cười, bảo tôi sang Úc một chuyến là mất nửa năm tiền lương.

Tôi cũng hùa theo mấy câu, nói ông ấy không hiểu nỗi khổ của việc yêu xa đâu.

Đúng vậy, tôi và Tống Thư đang yêu xa.

Đó không phải là yêu xa kiểu đi xe mất mấy chục phút hay hàng giờ đồng hồ, mà là vượt qua cả Thái Bình Dương, thậm chí đảo lộn bốn mùa xuân hạ thu đông.

Yêu xa nơi đất khách.

Bốn năm trước, lúc Tống Thư vừa đặt chân đến Úc, anh đã nói sẽ đưa tôi đến đó nếu như có cơ hội, lúc ấy tôi đâu dám nghĩ có một ngày, tôi thật sự đến Úc cùng với Tống Thư đâu!

Đừng cười tôi ngu dốt, bởi vì đúng là tôi dốt thật.

Nhìn tên của tôi đi, tôi tên Hứa Tiểu Mai.

Thời buổi này không có ai tên Tiểu Mai Tiểu Hoa nữa. Tôi nhớ có lần tôi đau bụng ngất xỉu dưới máy may, quản lý nhà máy đưa tôi đến phòng khám gần đó xem thế nào.

Ngờ đâu vừa đến nơi tôi đã tỉnh.

Nhưng cũng không phải đi không công, bởi vì hôm đó tôi đã nhìn thấy rất nhiều tên của bệnh nhân trên bảng điện tử ở phòng khám đó.

Cái tên nào cũng Tây, cũng có văn hóa hơn cái tên trước.

Tôi không nhịn được đổi hết tên bọn họ thành họ “Tống” trong đầu, giả vờ chọn tên con sau này của tôi và Tống Thư.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn không thấy cái tên nào có thể so được với Tống Thư nhà tôi.