Bảo Bối Đừng Khóc

8.2/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật: Tần Nhược Hồ, Tiểu Vũ Editor: Yumi Bảo bối, ôm chặt ta, tái ôm chặt ta. Ta cảm thấy lạnh, ta cảm thấy đau. Xa xa nghê hồng lấp lánh. Này giống giấc mộng của chúng ta biết bao. Đừng khóc, ngư …
Xem Thêm

Tôi là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ. Tôi thích nhìn đàn ông yêu tôi phải thống khổ. "Nhược Hồ, em là ma quỷ, em là một ma quỷ đáng sợ." Người đàn ông thứ hai mươi bảy của tôi ôm ngực co quắp, thân thể thống khổ quỳ trên mặt đất đứng dậy không nổi.

Tôi cười không chút kiêng kỵ. Đầu tiên là mỉm cười, sau đó là cười to. Tôi không hề làm gì cả, chỉ là làm cho người đàn ông trước mắt này yêu tôi, sau đó nói cho anh ta biết, tôi, không hề yêu anh ta.

Tôi không biết tôi đang cười điều gì. Có lẽ là cười nhạo sự thất bại của tên đàn ông trước mắt này, hoặc là đang cười nhạo sự cô đơn của chính mình.

Tần Nhược Hồ, tôi. Đàn ông đã từng yêu đương với tôi đều nói tôi là "Tình Nhược Hồ", bảo tôi làm "Nhược Hồ"*

*Ý nói làm con cáo.

Từ nhỏ, tôi sinh ra đã xinh đẹp. Loại xinh đẹp lẳиɠ ɭơ.

Tôi không có sinh nhật, bởi vì sinh nhật của tôi cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.

Có lẽ là vì bộ dáng rất xinh đẹp của tôi, tôi sinh ra liền mang đi sinh mệnh của mẹ. Cha chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái, ông oán hận tôi.

Lúc còn rất nhỏ, tôi đã bị đưa vào cô nhi viện.

Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết mình không giống người khác.

Cô nhi viện rất nhỏ, giường của cô nhi viện cũng rất nhỏ.

Tôi thích chen chúc trên chiếc giường nho nhỏ với Tiểu Vũ, nghe Tiểu Vũ ca hát nhẹ nhàng.

Đừng khóc người yêu dấu của tôi

Tôi nghĩ chúng tôi sẽ cùng chết đi

Hoa hồng của ngày hè ơi đừng khóc

Tất cả đã qua rồi



Em xem chiếc xe xuyên qua



Nghê hồng lấp lánh xa xa



Đây giống giấc mộng của chúng ta biết bao



Đến đây đi người yêu dấu của tôi



Đêm nay chúng ta cùng nhau khiêu vũ



Đến đây đi hoa dại cô độc



Tất cả đều đã biến mất



Em nghe đêm ngoài cửa sổ



Dọc theo đường đi người cười vui quây quần



Đây giống giấc mộng của chúng ta biết bao



Đừng khóc hỡi người yêu dấu



Chúng ta phải kiên cường, chúng ta phải mỉm cười



Bởi vì cho dù chúng ta ra sao



Chúng ta vĩnh viễn là cô nhi xinh đẹp nhất thế gian



Có khi tôi cảm thấy mất mát, cảm giác mình giống một mảnh cỏ



Có khi tôi rơi vào hư không nhưng tôi không biết vì điều gì



Thời gian trôi qua mà tôi vẫn ở nơi này như trước



Tôi đã rơi vào vòng xoáy thật sâu



Bảo bối nhìn xem xa xa ánh trăng bay lên trời cao theo cánh đồng bát ngát

Xin em lại ôm chặt tôi



Tôi cảm thấy lạnh tôi cảm thấy đau



Em xem chiếc xe xuyên qua tựa như đang tìm điều gì



Bọn họ như vận mệnh của chúng ta



Đừng khóc hỡi người yêu dấu



Chúng ta phải kiên cường chúng ta phải mỉm cười



Bởi vì cho dù chúng ta ra sao



Chúng ta vĩnh viễn là cô nhi xinh đẹp nhất thế gian

Tiểu Vũ hát mà lệ rơi đầy mặt, tôi chỉ có thể ôm chặt em, chôn mặt thật sâu trong ngực của em.

Bảy tuổi năm ấy, Tiểu Vũ đi rồi. Em được một người đàn ông mặc tây trang lái xe đón đi.

Nhìn chiếc giường nho nhỏ, từ nay về sau chỉ còn tôi một mình nhẹ nhàng hát bài ca ấy.

Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó khi Tiểu Vũ đi đã cười nói với tôi, bảo bối đừng khóc.

Tôi cố gắng nuốt nước mắt sắp trào ra vào bụng.

Sao lại gặp được em

Thời gian trôi qua, tôi đã 20 tuổi. Vẻ yêu mị của tôi ngày càng thành thục hơn.

Tôi ra vào những nơi có đàn ông cô đơn tồn tại. Tôi giao du giữa những loại đàn ông khác nhau, những tên đàn ông này, không một người nào không trở thành tù binh bởi vẻ xinh đẹp của tôi.

Tôi khinh thường bọn họ, nhưng tôi lại cần họ. Tôi cần tiền của bọn họ, cần thân thể của bọn họ.

Linh độ băng điểm.

Tôi ngồi ở trên quầy bar, gọi một ly "Mocha"*, một bàn tay mảnh khảnh không chút để ý cầm lấy điếu thuốc, nhả ra sương khói mơ hồ tầm mắt của tôi.

*Mocha hay ở ý còn gọi là Cappucino một loại cà phê.

"Tiểu thư, có thể mời tôi một ly rượu không?"

Sương khói tan hết, lộ ra màu đen, con ngươi màu đen, một người anh tuấn gần như là người đàn ông hoàn mỹ cười thản nhiên với tôi.

"Tự nhiên." Tôi tiếp tục nuốt vụn khói thuốc.

Anh ta rót một ly rượu tao nhã, uống cạn một hơi sạch, vẫn cười nhạt với tôi.

"Anh uống rượu của tôi, xem như trao đổi, mời tôi ở một đêm đi." Tôi nói ra những lời này thẳng thắn không hề kiêng kỵ gì. Ánh mắt của anh ta cũng không có nhiều kinh ngạc, có thể thấy anh ta không phải đàn ông bình thường. Tôi vậy mà lại không bằng.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn lang thang, chính là lang thang từ nhà đàn ông này đến nhà đàn ông kia.

"Nói cho tôi biết cô tên gì?"

"Tần Nhược Hồ, Nhược Hồ."

"Nhược Hồ. Đi theo tôi. Tôi tên là Trình Phong."

Không nói thêm lời nào, tôi liền theo anh ta lên xe, anh ta lái một chiếc Toyato màu trắng.

"Tôi lạnh, đóng cửa sổ lại được không?" Tôi bắt chéo hai tay.

Anh ta không nói, yên lặng ấn nút. Ngón tay thon dài, tôi thích đàn ông có ngón tay dài. Người đàn ông này sẽ là tên đàn ông thứ hai mươi tám của tôi. Tôi cười thầm, trong lòng lại chua xót.

Vào biệt thự của anh ta, cũng giống tình một đêm như mọi khi. Chúng tôi uống rượu, khiêu vũ, ôm ấp, làʍ t̠ìиɦ. Chỉ là, tôi không biết tôi có thể giam giữ trái tim của anh ta được lâu hơn thế hay không.

Lần đầu tiên, tôi không thể sờ thấu tâm của đàn ông.

Tôi biết người đàn ông này không giống những loại khác, tôi có dự cảm, tôi sẽ không chấm dứt với anh ta đơn giản như vậy.

Tôi lại không biết, người đàn ông này, vậy mà sẽ làm kẻ thứ ba dây dưa với tôi và người yêu đính ước của anh ta. Có lẽ, tôi mới là kẻ thứ ba của bọn họ. Nhưng tôi phủ nhận.

Tôi vào biệt thự của Phong. Phong có rất nhiều biệt thự, giống phụ nữ của anh ta, tôi không biết anh ta có bao nhiêu căn biệt thự cất giấu phụ nữ khác nhau.

Không phải mỗi ngày Phong đều đến. Cho dù đến đây, cũng chỉ ở lại tạm thời. Hoan ái qua đi, anh ta sẽ yên lặng mặc xong quần áo, hôn lên trán tôi, sau đó rời đi. Tôi chưa từng hỏi anh ta đi đâu. Tôi hoàn toàn không biết gì về anh ta cả. Tôi hài lòng với hiện tại. Cho dù là ai, chỉ cần có thể cho tôi một không gian, tôi sẽ đi với anh ta.

Ngày đó, Phong không tới, thời tiết lại buồn bực hít thở không thông. Tôi ở trong biệt thự áp lực không thoải mái, liền quyết định ra ngoài đi dạo một chút.

Bầu trời thật thê lương, trên đường gió thổi mạnh, thỉnh thoảng pha lẫn vài miếng lá khô trong gió.

Là mùa thu à. Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh biếc, cảm thán thật nhiều.

Có cái gì đó bay xuống. Tôi cúi đầu ngưng mắt nhìn nó, hé ra là phiếu mời, địa chỉ dường như gần ngay đây.

Tôi có thể là một con thiên nga cao quý, cũng có thể là một con vịt nhỏ xấu xí nghèo túng. Tôi quyết định nhận sự chiếu cố của thượng đế đối với tôi, đi đến địa điểm trên phiếu mời "Vũ điệu đêm khuya".

Tôi nhìn lại quần áo chính mình, cũng không có bất tiện lắm. Tôi thản nhiên đi vào "Vũ điệu đêm khuya".

Là một buổi tiệc, hình như đang chúc mừng sinh nhật ai đó. Có rất nhiều khách mời, phần lớn đều là sinh ra đã cao quý, tôi không thấy rõ nhân vật chủ yếu của buổi tiệc.

Một người đàn ông cao lớn tránh ra khỏi trước mắt tôi, mở ra cho tôi tầm nhìn một mảnh sáng trắng.

Tôi kinh ngạc, ly rượu rơi xuống. Xung quanh rất ồn ào, hành động thất thố của tôi cũng không làm ai chú ý.

Thêm Bình Luận