Chương 13: Đi tìm Thanh Thanh thôi

Minh Kỳ đi ra khỏi Hình bộ, thấy rất tức giận, hắn ủy thác Thái phó* truyền đạt lại cho Thái tử tin tức Hình bộ khó đối phó, nhận lại được câu trả lời là kêu hắn đừng sốt ruột.

*Thầy của thái tử

Ý chính là để hắn nghỉ ngơi.

Minh Kỳ không biết đến cùng Thái tử gia định làm gì, nhưng sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể tạm biệt Thái phó hồi phủ, cảm thấy nếu cứ nói chuyện với mấy lão đầu này, sớm muộn mình cũng sẽ gây ra sai lầm.

Trở lại phủ tướng quân, hắn mới phát giác trong vườn hoa đào đã nở, màu sắc mềm mại đáng yêu, cực kỳ giống…

Giống khuôn mặt Thanh Thanh hôm đó.

Không biết Thanh Thanh có nhớ hắn không, Minh Kỳ ngượng ngùng sờ sờ mặt.

Ngày đó Thanh Thanh tiễn hắn đi, còn hôn hắn một cái.

Hắn nghĩ mãi rồi ngồi không yên, ngồi chưa nóng đít đã chạy đến Hợp Hoan lâu.

Mấy cô nương thanh tú ngoài cửa thấy trên y phục hắn thêu hoa văn sư tử, đều sáng mắt lên, vội vã nghênh đón, mấy tiểu quang trên lầu cũng đến góp vui, trong lúc nhất thời Minh Kỳ bị hoa hoa thảo thảo bao quanh bốn phía, căng thẳng co quắp nói chuyện cũng không lưu loát.

Hôm nay hắn vội vàng đi tới, quên mất phải thay quần áo, trước kính y quan sau kính người, câu này quả không sai.

*Nhìn quần áo trước (để đoán địa vị) rồi mới nhìn người.

“Tiểu tướng quân, đến phòng ta ngồi một chút đi, ta đàn cho ngươi nghe.”

“Nghe đàn cái gì, đến phòng ta, ta múa cho công tử xem!”

“Tướng quân…”

“Công tử đừng nghe hắn…”

“Ta, ta…” Minh Kỳ bị vị son phấn hun đến đầu cũng hôn mê, bị kéo ngã trái ngã phải, nhưng lại không thể động thủ với nhóm nam nữ này, vừa rút tay lại vừa đẩy một người ra, nửa ngày hắn vẫn chưa nói được mình đến đây làm gì.

“Các ngươi đều tránh ra đi, hắn là tới tìm ta.”

Trên lầu truyền tới âm thanh thô bạo, Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, Tống Thanh đang miễn cưỡng dựa vào lan can, theo dõi hắn bị lôi kéo.

Hắn lập tức hoảng hốt, không biết tại sao lại có cảm giác bị tiểu nương tử bắt gian, lúc này cũng không lo đến nhân nhượng gì nữa, nhanh chóng gạt tay đẩy đám oanh yến kia ra, chạy lên lầu.

Phía sau có người hô lên: “Tống Thanh, ngươi không chờ ân khách của mình, giả thanh cao cái gì!”

Lúc này Minh Kỳ vừa đi đến chỗ rẽ, Tống Thanh kéo hắn một cái, nhón chân lên, hôn hắn giống như thị uy.

Minh Kỳ liền đỏ mặt, nhưng rất chủ động đè sau gáy y, làm nụ hôn này sâu hơn.

Trẻ nhỏ dễ dạy vậy ha.

Phía dưới nhất thời yên lặng như tờ, cũng may Tống Thanh không có hứng thú để người ta tiếp tục xem trò vui, y hừ lạnh một tiếng kéo hắn vào, một cước đóng cửa phòng.

Minh Kỳ bởi vì tức giận mà lúc nhìn Tống Thanh mặt càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh kéo tay y, lại bị y đẩy ra.

“Trên người ngươi hôi chết.” Đều là hương vị của đám người kia, còn chưa đợi Minh Kỳ nói chuyện Tống Thanh đã uống nguyên bình giấm chua: “Lần trước nói gì với ngươi, ngươi đều quên rồi?”

*Ăn giấm: ghen tuông.

Không phải đã dặn dò cẩn thận, chỉ được tìm ta hay sao?

Minh Kỳ ngượng ngùng cười: “Ngươi hiểu lầm rồi Thanh Thanh, ta đến tìm ngươi.”

Thiếu niên chăm chú nhìn y bằng đôi mắt sáng có thần, đáy mắt còn phản chiếu dáng vẻ của mình, mặt hắn vốn trong sáng sâu sắc, khí khái anh hùng hừng hực, lúc cười rộ lên càng muốn đòi mạng người ta.

Tống Thanh mím môi, vẫn chưa thoả mãn: “Vậy ta muốn lột sạch ngươi.”

Minh Kỳ thuận theo giơ hai tay lên, để y cởϊ qυầи áo.

Lần này Tống Thanh quen tay hơn, cởϊ áσ ngoài rồi đến trung y, chỉ là thỉnh thoảng chạm vào ngực và eo Minh Kỳ, trên mặt y dửng dưng, nhưng tim đập cực nhanh.

Y giả vờ bình tĩnh hờ hững, tỏ vẻ ông đây hiểu biết nhiều hơn ngươi, vì vậy dù hai má đã nóng lên ngoài miệng vẫn cậy mạnh.

“Sao ngươi cao như vậy hả, tay cũng dài, giơ tay lên mau.” Sau đó vừa cởi đồ vừa trộm nhìn cánh tay tiểu tướng quân.

Y “ối chao” trêu một tiếng, thật ra chỉ muốn nhìn nụ cười dung túng của y với mình.

Nụ cười kia dường như có thể cổ vũ cho y thêm dũng khí.

Lúc Tống Thanh xoay qua chỗ khác cởi thắc lưng của hắn, Minh Kỳ vốn luôn ngoan ngoãn nhấc tay lên đột nhiên thả tay xuống, ôm chặt y vào lòng.

Sau lưng Tống Thanh bị ép tựa vào l*иg ngực nóng rực của Minh Kỳ, nóng đến mỗi đốt sống của y đều run rẩy.

Giọng Minh Kỳ vang lên từ sau lưng y: “Như vầy mới có thể ôm ngươi.”