Chương 2: Làm phu quân của ta được không?

Mấy ngày nay, Tang Chẩm vẫn luôn khắc khổ nghiên cứu hoạ bản Thanh ca nhi đưa cho, nghĩ nhất định phải tìm một phu quân, chuộc mình ra ngoài.

“Chỉ cần ngươi có công phu trên giường, hầu hạ người ta cho tốt, hắn sẽ đưa ngươi về nhà.” Thanh ca nhi nói như vậy.

“Ngươi chắc sao.” Tang Chẩm có chút không tin.

“Này nha, nam nhân đến nơi này, đơn giản chính là vì chuyện kia.” Thanh ca nhi xì một tiếng “Ngươi cứ dỗ dành người ta cho tốt, chính thê không dám nghĩ, làm thϊếp thì vẫn được.”

Tang Chẩm có chút buồn ngủ, buổi tối cậu quét nhà rửa chén xong, còn phải học thuật phòng the, nhưng cậu vẫn ráng dựng thẳng lỗ tai nghe Thanh ca nhi nói.

“Hơn nữa ngươi không cần xấu hổ, nhũ mẫu nói, mấy người Lý đại nhân mời đến lần này, đều là công tử kinh thành trẻ tuổi nóng bỏng tay, nói không chừng động phòng cũng chưa từng trải.” Thanh ca nhi chép miệng, rất chi là hâm mộ.

Nếu không phải y đã phá thân, cũng muốn đi tranh giành một chuyến đó.

Tang Chẩm hoảng hoảng hốt hốt trở về, đợi mấy ngày liên tiếp, không có động tĩnh gì. Nhũ mẫu vẫn tính sổ sách mỗi ngày, cô cô thì vẫn cứ mắng người.

Cậu thậm chí cho rằng đây đều là do mình đoán mò.

Tang Chẩm cũng không tiện đi hỏi Thanh ca nhi, Thanh ca nhi rất bận, phòng y lúc nào cũng vang tiếng sáo trúc, chỉ có buổi trưa Tang Chẩm đưa nước cho y mới có thể trò chuyện đôi lời.

Có lúc cậu nhìn thấy các loại vết tích xanh xanh tím tím trên cổ tay Thanh ca nhi, Thanh ca nhi chỉ nói là bị cọ trúng.

Nhưng chắc là rất đau.

Hôm đó Tang Chẩm đang ngủ trưa trong phòng, một đứa giúp việc chung với cậu đập cửa, gọi cậu ra làm việc.

Cậu tỉnh tỉnh mê mê dụi mắt đi ra ngoài, tên nhóc kia nhét một sọt đào vào tay cậu, kêu cậu rửa xong thì ra bếp phụ nhặt rau.

Đây rõ ràng là bắt nạt cậu quá thành thật, việc của bản thân lại kín đáo giao cho cậu.

Tang Chẩm đỡ sọt, nhạy bén nhận ra hôm nay có gì khan khác, hình như tất cả giúp việc đều đưa đồ sang phía nam. Đại sư phụ chưa kịp làm xong đồ ăn, đã bị tì nữ cầm hộp cơm ở một bên hối thúc.

Không phải là ân khách đến rồi chứ, cậu thầm nghĩ.

Nhưng mình luôn ở sau bếp hỗ trợ, làm sao có thể gặp ân khách chứ.

Tang Chẩm muốn trốn việc, nhưng sợ là không được, sau đó cô cô nhất định sẽ mắng chết. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra cách gì, cậu khổ sở rơi nước mắt.

Cuối cùng đỏ mắt đi ra sau bếp, không gặp thì không gặp vậy, dù trong lòng vẫn rất khó chịu.

Làm xong việc, cậu mới nhớ sọt đào kia còn để bên ao chưa mang về, Tang Chẩm ngạc nhiên một chút, hoảng loạn chạy đi.

Nếu cô cô phát hiện trên bàn tiệc thiếu mất đào, ngày mai mình không chỉ quét năm gian nhà thôi đâu.

Lúc cậu chạy đến bên hồ nước, đào vẫn nằm đó. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu ôm đào đi, lúc cậu thở hồng hộc vác được sọt đào lên tới lầu hai chuẩn bị quẹo cua, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, sắp té đến nơi.

Bỗng nhiên một cánh tay ấm áp cứng rắng choàng ngang eo, Tang Chẩm hoảng sợ ngẩn đầu, đối diện với một đôi mắt chứa ý cười.

Đoạn Cảnh từ chối mỹ nhân mà lão cáo già Lý Khánh kín đáo đưa cho hắn, bỏ lại mấy vị quan chức đang vui vẻ hưởng thụ. Hắn ra khỏi nhã gian tản bộ, không ngờ tới đυ.ng phải con vật nhỏ này.

Tang Chẩm nước mắt lã chã nhìn hắn, trong mắt còn sợ hãi chưa kịp tản đi.

Một gương mặt đáng yêu, không có loại mị khí kia.

Đây là không có tư cách được đến phòng trước hầu hạ, đặc biệt chạy đến đây, hay Hợp Hoan lâu cố ý nhét người trước mặt hắn?

Đoạn Cảnh không có biểu cảm gì, thấy Tang Chẩm đứng vững lập tức buông tay lui về sau một bước, cười nhạt nói: “Ngươi không sao chứ?”

Tang Chẩm được hắn ôm một cái, đầu xoay mòng mòng vui sướиɠ, cúi đầu, thì thầm cảm ơn công tử.

Tang Chẩm nâng mi lén lút nhìn hắn, Đoạn Cảnh cả người mặc đồ trắng, vóc người rất cao, vai rộng chân dài. Bên hông còn buộc miếng ngọc bội có hoa văn phức tạp, thoạt nhìn có mấy phần thanh nhã giữa thời đại toàn là công tử ăn chơi.

Tang Chẩm thầm nghĩ, đây cũng là ân khách.

Đoạn Cảnh hứng thú đứng yên, nhưng nhóc này chỉ cúi đầu sững sờ. Hắn cũng thấy vô vị, định đi xuống lầu.

Ai ngờ đứa nhóc này ôm eo hắn từ phía sau, run rẩy hỏi.

“Đại…Đại nhân, người làm phu quân của ta được không?”