Chương 23: Hái hoa

Ngày Minh Kỳ đưa Tống Thanh đi, trận thế cực kỳ phô trương, người bên trong chợ dồn dập dừng bước xem, tất cả tiểu quan trên lầu đều chạy ra nhìn ngó, xem xem là con chim sẻ nào bay lên đầu cành của vị đại nhân trẻ tuổi kia.

Minh Kỵ mặc kỵ trang* cưỡi ngựa bờm đỏ, phía sau là bốn người khiêng kiệu bạc. Thiếu niên thần sắc ôn nhu dừng ở bên ngoài, chờ Tống Thanh đi ra, hắn tung người xuống ngựa ôm y đi, hắn ngồi phía sau y, cưỡi ngựa chạy đi.

*Kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa.

Tống Thanh nhìn tửu lâu hai bên nhanh chóng trôi về phía sau, có cảm giác như đang mơ, y dùng đầu cọ cằm Minh Kỳ: “Ngươi cho người khiên kiệu đến, sao lại không dùng?”

Trong gió Minh Kỳ không nghe rõ y nói gì, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, đầu óc hắn cũng hồ đồ rồi, đần độn a một tiếng, kêu y lặp lại lần nữa.

“Ta nói, tướng công, ngươi cho người khiên kiệu đến, sao lại không dùng?”

Nhưng Minh Kỳ chỉ nghe thấy một tiếng kia, khẩn trương nói: “Lặp lại lần nữa.”

“Ta nói, tướng công…”

“Lặp, lặp lại lần nữa.”

“Tướng công…”

“Lặp lại lần nữa lặp lại lần nữa!”

Hai người ở trong gió không ngại phiền cứ lặp lại mấy câu này, Minh Kỳ cười như kẻ ngu si.

Tống Thanh nghĩ, chuyện sau này sau này hãy nói đi, cứ sống tốt lần này.

Mình cho hắn thời gian, nếu như hắn suy nghĩ rõ ràng, mình sẽ thả hắn đi.

Nếu nghĩ không ra, cứ cùng nhau hổ đồ cả đời.

Qua một lúc đã đến nhà Minh Kỳ mới mua, hắn ôm Tống Thanh xuống, không nhịn được ý cười bên môi, lôi kéo Tống Thanh nối tay.

“Thanh Thanh, ta cưỡi ngựa mang ngươi đi, nhưng kiệu vẫn phải có.” Ta muốn cho ngươi mặt mày rạng rỡ, để cho người khác đều biết ta coi trọng ngươi.

Tòa phủ đệ này cũng không lớn, nhưng được tu sửa tinh xảo, cửa sổ còn tỏa ra mùi thơm gỗ hoàng lê, bên trong ao, sen đã nở lưng chừng, nhìn qua đã có vài phần cảm giác mát mẻ.

Minh Kỳ như hiến vật quý dẫn y đi tham quan khắp nơi, nói với y bức bình phong này được mua từ đâu, cái bàn này là đồ tốt được trong cung làm từ năm nào.

Tống Thanh vui vẻ: “Ngươi muốn chuyển hết đồ trong nhà tới đây sao?”

Minh Kỳ tự nhiên hào phóng mà nói: “Đây không phải là nhà mới của chúng ta à.”

Tống Thanh run lên, cười ừ một tiếng, chợt nhớ tới Tang Chẩm, vì vậy hỏi hắn có biết chuyện Đoạn Thị lang mới đón tiểu thϊếp hay không.

Minh Kỳ suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ rõ chuyện Đoạn Cảnh đón dâu, lại nói hắn với mình không hợp, cho dù có chuyện này cũng sẽ không mời mình.

Vì vậy nghiêm túc nói không biết, hơn nữa gần đây Tam Hoàng tử cứu nạn xong rồi quay về, còn dâng lên một khối mực, nói là đặc sản địa phương, có hương thơm đặc biệt, không ngờ hoàng thượng lại thích cái dáng vẻ này của hắn. Còn Thái tử do lúc tế tự trái cây dâng lên không được tươi khiến hoàng thượng không vui, đảng Tam gia sắp ngang hàng với bọn họ, Minh Kỳ cũng bận đến điên rồi.

Nếu không phải do hỗn loạn gần đây vẫn chưa được thu thập sạch sẽ, khiến Hộ bộ không thể bù nổi tiền, Thái tử cũng sẽ không đến mức phải tìm cách lấp chỗ trống. Trái cây dâng lên Hoàng thượng, vì tiết kiệm nên không tươi.

Tống Thanh suy tư, Minh Kỳ đứng về phía Thái tử, Đoạn Cảnh lại ở đảng Tam gia…

Sóng ngầm trên triều đình y không hiểu, chỉ hy vọng Minh Kỳ bình an là tốt rồi, hơn nữa Tang Chẩm cái tên không có chí hướng này, sao đến giờ bụng vẫn không có tin tức gì! Thực sự uổng phí nhiều chủ ý của mình.

Minh Kỳ thấy ánh mắt Tống Thanh đờ ra, cho rằng y không có hứng thú nghe những việc này, vì vậy muốn dẫn y đi xem ao mới đào.

Ao sen được đào rất to, Minh Kỳ còn chuẩn bị một cái thuyền nhỏ bên bờ, hắn đi nửa vòng quanh ao, nhảy lên thuyền chèo đi.

Vừa vặn là vào lúc giữa trưa, Tống Thanh ở dưới ánh mặt trời híp mắt xem Minh Kỳ cứ như đứa nhỏ vẫy vẫy mái chèo thật nhanh, tươi cười nói với hắn.

“Ta muốn xem khinh công, hái hoa cho ta đi.”

Mình Kỳ thầm nghĩ cái này dễ ẹt, ném mái chèo đứng dậy, chân đạp lên thuyền phi thân ra ngoài.

Hắn bay về phía trước, động tác lưu loát, mũi giày điểm lên vài cái lá sen, đã bay đến trung tâm nơi hoa sen mọc dày đặc nhất.

Hiện giờ vẫn còn quá sớm, hắn cúi người hái một nụ hoa, đứng thẳng lưng lên, như hiến vật quý giơ lên cho Tống Thanh xem.

Tống Thanh nhìn tên ngốc giữa ao, tâm trạng khẽ bay bổng, cho hắn một cái hôn gió.

Lần này, Minh Kỳ thẳng tắp nhìn mỹ như ôn nhu hôn về phía mình, dừng bước, rầm một tiếng ngã vào trong nước.

Tống Thanh không ngờ tới tiểu tử này chỉ là cái gối thêu hoa, nửa ngày cũng không thấy hắn ngoi lên, mắt thấy từng vòng gợn sóng tản ra rồi lặn mất, dưới ao yên tĩnh, thầm nghĩ không lẽ hắn không biết bơi, nhưng mình cũng có biết đâu!

Y lo lắng quỳ gối cạnh ao nửa ngày, qua một lúc vẫn không có động tĩnh, lo lắng không phải dưới ao có hầm ngầm gì chứ, sợ đến chảy nước mắt.

Đến lúc hắn cũng định nhảy xuống, bỗng ào một tiếng, cái đầu ướt đẫm của Minh Kỳ đột nhiên ngoi lên cạnh bờ, cười hì hì đối mặt với Tống Thanh đang rơi nước mắt, đưa tay ấn đầu y xuống hôn một cái.

Minh Kỳ rất là đắc ý, nín thở dưới nước, là kỹ năng bắt buộc khi hành quân đánh trận, hắn còn từng ở dưới nước phục kích quân Đại Liêu.

Ai ngờ hắn vừa buông Thanh Thanh ra, bàn tay trắng như phấn của người kia vung lên, đập hắn chìm lại xuống nước.

Minh Kỳ bay lên, nhìn Tống Thanh tức nổ phổi bỏ đi, kêu hai tiếng không ai trả lời, hắn nhanh chóng đuổi theo.

“Ai, Thanh Thanh! Thanh Thanh…”