Chương 32: Đi săn (trung)

Hôm nay dù Tang Chẩm mặc quần áo hạ nhân, nhưng người qua kẻ lại trong lều bạt của Đoạn phủ không ai dám sai khiến cậu, cậu giúp nhóm lửa, tiểu Hà sợ hãi vội ôm lấy bó củi, còn giúp cậu thay quần áo mới.

Nhưng cậu mặc đồ của tôi tớ chẳng lẽ không nên làm việc sao, Tang Chẩm mất mát ngồi một bên nhìn mọi người bận rộn.

Qua nửa canh giờ, xe ngựa chở hành lý cũng đã tới, tôi tới khiên rương chứa quần áo xuống, lúc này trời ấm, quần áo để trong rương cả ngày không thể mặt trực tiếp, mấy nha hoàn phụ trách giặt quần áo đứng xếp hàng lãnh đồ đi đến bên bờ sông để giặt.

Tang Chẩm không giúp được gì chỉ có thể đứng xem, đầu bếp xắt lát heo sữa mà Thánh thượng thưởng cho, tiểu Hà dọn lên cho Tang Chẩm.

“Công tử đừng xem những chuyện phiền toán này, chỗ này bão cát lớn, coi chừng đau mắt.” Nàng dắt Tang Chẩm vào lều ngồi xuống, nói đại nhân bảo ngài nếm thử.

Đi săn đại khái qua hai ngày mới xong, đồ đạt không thể mang quá nhiều, họ cũng chỉ dắt theo hai đầu bếp.

Hạ nhân còn mang lên một bình trà trái cây, bên trong có trộn thịt quả tươi, vì sợ cậu ăn quá mặn.

Tang Chẩm nói cảm ơn tiểu Hà, các ngươi làm việc đi, không cần chăm sóc ta, cậu từ chối mãi mọi người mới rời đi.

Từ khi Đoạn Cảnh chấn chỉnh tỳ nữ ở thiên viện, mọi người ngày càng tôn kính Tang Chẩm, chỉ lo phạm sai lầm khiến đại nhân không vui.

Tang Chẩm ăn một miếng thịt, đột nhiên nhìn ra khỏi lều nhìn cái rương thứ ba mở ra đặt bên ngoài.

Mặt mặt mặt trên của cái rương kia là váy mà cậu đã mặc!

Tang Chẩm nhân lúc không ai chú ý đến cậu, chạy đến ôm ba cái váy đi, cầm chậu gỗ đi ra bờ sông.

Tang Chẩm ngồi ở bờ sông giặt váy, càng giặt mặt càng đỏ, có thể là Đoạn Cảnh tiện tay cầm nhầm, có một cái váy còn chưa được giặt qua có đầy nếp nhăn.

Phu quân sao lại mang loại váy này đến chứ…

Đang giặt váy, Đoạn Cảnh từ phía sau ôm cậu, giọng nói không nghe ra vui giận: “Không phải bảo ngươi ngoan ngoãn ngốc một chỗ?” Còn không nghe lời.

Tang Chẩm dừng tay: “Sao ngươi lại đến đây?” Cậu còn tưởng rằng Đoạn Cảnh phải bận cả ngày, hôm nay Đoạn Cảnh mặc một thân kỵ trang, còn đeo hộ giáp, có thể nói là tư thế oai hùng, hiên ngang.

Đoạn Cảnh nở nụ cười: “Việc chính của hôm nay là săn thú, ngươi đi với ta.” Hắn mang Tang Chẩm lên ngựa, một đường chạy vội tới lều lớn bên cạnh lâm viên.

Mặt Tang Chẩm cạ cạ vào lưng Đoạn Cảnh, ôm sát eo hắn.

Đây là lần thứ hai phu quân dẫn cậu ra ngoài chơi.

Sau khi đến nơi, Đoạn Cảnh ôm cậu xuống dưới, dặn cậu đi cùng mình, sau khi gặp mặt chư thần, liền ngôi trên thảm được thị vệ trải trên mặt đất, chờ Hoàng thượng đến.

Hôm nay, Hoàng thượng cũng sẽ săn thú.

Hắn không tới, chư thần không thể bắt đầu, chỉ đành ngồi phơi nắng. Tang Chẩm nhìn Đoạn Cảnh bên cạnh mình ngồi thẳng tắp mắt nhìn thẳng, không có chút mồ hôi nào, còn bản thân cậu sắp mở mắt không nổi.

Đợi không biết bao lâu, đỉnh lọng màu vàng óng từ xa xa đi tới, trên cờ có thêu hoạ tiết, đoàn người phía sau kéo thật dài, mênh mông cuồn cuộn, nhất thời như có gió thổi qua, mọi người quỳ rạp xuống hành lễ, nghênh tiếp thánh giá.

Tang Chẩm ngẩng cổ cũng không thấy rõ, cũng dập đầu theo, đầu của cậu dán vào đất, nghĩ thầm đó là Hoàng thượng ư?

Cậu vậy mà được gặp Hoàng thượng.

Hoàng thượng ban yến, sau khi chư thần tạ ơn thì bắt đầu nhập tiệc, vì sau đó còn phải săn bắn nên không uống nhiều rượu, mọi người cũng đều ăn món dân dã.

Lúc này Tang Chẩm là người hầu nhỏ hầu Đoạn Cảnh dùng cơm, phụ trách thử đồ ăn, chia thức ăn, phàm là Đoạn Cảnh muốn ăn, cậu đều phải thử trước một lần.

Tang Chẩm lo lắng hỏi: “Phu quân à, ta có thể bị độc chết không?”

Đoạn Cảnh kính Đại Lý Tự Khanh ở đối diện một chén, nghe thấy Tang Chẩm hỏi thì ngẩn người tức giận.

“Hoàng thất trọng địa, dưới nhiều tai mắt như vậy dám hạ độc ta, kẻ đó là ngại mình chết quá chậm ư?”

Tang Chẩm bĩu môi, tiếp tục lột cua đồng.

Chỉ qua chốc lát, hoàng thượng rời chỗ.

Tang Chẩm nhìn bóng người màu vàng kia rời đi, hỏi sao hoàng thượng lại đi sớm như vậy.

Đoạn Cảnh lừa cậu: “Hoàng thượng công vụ quấn thân, không tham gia náo nhiệt.” Dù nói là vui mừng cùng dân chúng, nhưng thật sự chỉ là một đống người mênh mông ở phía dưới, hoặc là sợ quấy nhiễu thánh giá không dám lên tiếng, hoặc là tranh nhau hiến nghệ chọc người ta phiền, ăn cơm cũng không yên, hoàng thượng không đi thì ai đi.

Hoàng thượng vừa đi, bữa tiệc liền náo nhiệt hơn, các quan viên đi qua đi lại, bên cạnh Tam điện hạ Nguyên Vĩnh có một đống, bên cạnh Thái tử Nguyên Cần cũng có một đám, mấy hoàng tử còn lại cũng có người đến chúc rượu, chỉ là không nhiều.

Đoạn Cảnh thấy Tang Chẩm lột cua lột đến nghiện rồi, trong đĩa nhỏ chất một đống thịt cua, vì vậy hắn nói: “Không cần lo cho ta, ngươi tự ăn là được.”

Tang Chẩm muốn nói, nhưng những người hầu cơm khác không có động đũa mà, vừa định nhìn xem những người khác đã bắt đầu ăn chưa, ngẩng đầu đã thấy hai người đang tựa vào nhau.

Là Thanh Thanh! Sao Thanh Thanh cũng đến đây?

Hôm nay Tống Thanh lấy thân phận gia quyến của Minh Kỳ đến đây, mặc dù không có danh phận, nhưng y so với bất cứ người nào khác còn ưỡn ngực thẳng lưng hơn, dường như đây là một chuyện đương nhiên đến không thể đương nhiên hơn được.

Y đuổi người hầu cơm của Minh Kỳ đi, y gắp cho hắn một đũa, hắn trở về một đũa, đến cuối cùng hai người xem như chơi trò chơi, Lễ bộ Thượng thư liên tiếp cau mày.

Minh tướng quân này, thô nhân, thô nhân a!

Tống Thanh kề tai Minh Kỳ oán giận: “Ai kêu ngươi gắp cho ta, nếu vị bên cạnh ngươi tức giận bỏ đi, ta thành tội nhân rồi!”

Minh Kỳ vừa cùng Thái tử uống rượu trở về, mấy chén vào bụng, mặt đỏ rần, hơi thở của Tống Thanh lại như hoa lan quấn quýt bên tai hắn, cũng may hắn không quên quy củ được dạy, ngồi thẳng nhìn đồ ăn trước mặt, tay ở dưới bàn lại móc lấy ngón tay Tống Thanh.

Tống Thanh trêu hắn xong, chậm rãi xoay người, không ngờ thấy Tang Chẩm ở cách đó không xa, không thấy thì thôi, vừa thấy lại muốn xù lông.

Cái tên này mặc xiêm y của hạ nhân, còn đang cung kính gắp rau cho Đoạn Cảnh nữa chứ.

Tang Chẩm! Tên không có tiền đồ này, sao lại đem mình lăn lộn đến bước đường này chứ hả!