Chương 35: Mưu tính

Đoạn Cảnh nghĩ hôm nay còn có việc quan trọng, không muốn làm cậu mệt mỏi, chỉ làm một lần, nhưng mà Tang Chẩm vẫn run chân không đứng nổi, thiếu chút nữa ngủ thϊếp đi.

Đoạn Cảnh thầm nghĩ, hè rồi mà nhóc này vẫn lười biếng như thế, nựng mặt cậu hai cái, gọi cậu dậy: “Đừng ngủ, gió thổi sẽ lạnh đó.”

Lúc này Tang Chẩm mới mở mắt ra, để hắn kéo lên, đi dạo chung quanh, ngắm phong cảnh.

Bốn phía ngoại trừ những thị vệ thân cận, không ai chú ý đến bọn họ, hai người đi cùng nhau, thị vệ dắt ngựa theo sau.

Kiwi: nãy giờ ịch ịch là thị vệ đứng canh? Bảo Bối Mỗi Ngày Chuẩn Bị Mang Thai - Chương 35: Mưu tính

Hiếm thấy có thể cùng Đoạn Cảnh ra ngoài, Tang Chẩm lén lút cười, kéo tay hắn, còn lắc lắc hai cái. Hai bàn tay quấn lấy nhau, không bao lâu đổ mồ hôi.

Đoạn Cảnh nắm tay cậu một chút, nhanh chóng rút ra, hắn ngại nóng.

Tang Chẩm không thuận theo, tay lại đưa ra từ trong tay áo nắm tay hắn, hai người một người nắm một người rút, qua mấy lần Tang Chẩm bắt đầu mất hứng, lôi kéo ống tay áo hắn không buông.

Động tĩnh từ ống tay áo không nhỏ, Đoạn Cảnh cảm nhận được tầm mắt hiếu kỳ bên cạnh, lại càng không chịu dắt tay cậu.

Tang Chẩm thấy phu quân không thương mình, dứt khoát níu lấy cánh tay hắn, một bộ ngươi dám hất ra ta khóc cho coi.

Đoạn Cảnh không thể làm gì khác hơn là để cho cậu nắm, trong lòng trách móc, thật là, một khắc cũng không thể rời sao.

Hai người ngắm phong cảnh một lát Đoạn Cảnh bỗng nhiên đề nghị: “Lên ngựa đi, ta mang ngươi đi cho nhanh.”

Tang Chẩm giang tay, được hắn ôm lên trước người, Đoạn Cảnh kéo dây cương, một tay cầm cung, ngựa chạy không nhanh không chậm.

Tang Chẩm dựa vào l*иg ngực Đoạn Cảnh, nhìn phong cảnh chung quanh mỉm cười, thật ra cậu cũng thường mong được ra ngoài.

Cưỡi một lúc, Tang Chẩm thấy xa xa có một đám hoa tú cầu, không đợi cậu mở miệng, Đoạn Cảnh đã kề bên tai cậu hỏi.

“Tang Tang có muốn hái hoa cho ta hay không?”

Tang Chẩm gật đầu, Đoạn Cảnh dừng ngựa, để cậu đi.

Tang Chẩm đi rồi, Đoạn Cảnh hướng phía sau gật gật đầu, lẳng lặng mà chờ.

Một mũi tên độc ưng từ phía sau phóng tới, Đoạn Cảnh không nhúc nhích, đầu mũi tên chuẩn xác cắm vào vai trái hắn.

Hắn rên lên một tiếng, chỉ thấy da thịt xung quanh đau đớn, cảm giác nóng rát ngày càng rõ ràng, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng xì xì trên da thịt.

Mũi tên này làm từ huyền thiết, thợ thủ công Đại Nghiệp coi như có chút lương tâm.

Nhưng hắn cũng cảm thấy Tang Chẩm đi đứng chậm, thuốc chẳng hề nồng, nhìn Tang Chẩm chạy về, hắn cúi đầu nhìn da thịt lộ ra, liền cầm mũi tên ấn vào sâu một chút.

Tang Chẩm hào hứng nâng một cành hoa chạy về, lại nhìn thấy Đoạn Cảnh đứng tự cây cúi đầu dáng vẻ suy sụp uể oải, cậu chạy đến nhìn, phát hiện máu tươi đã nhuộm đỏ nửa bên áo hắn, bả vai đang chảy máu ào ào.

Chân Tang Chẩm mềm nhũn, ngã xuống, muốn đứng lên lại run rẩy không có sức lực, chống đỡ thân thể dùng đầu gối bò qua.

Đoạn Cảnh nhìn cậu cười động viên, dùng tay rút tên ra.

Bò đến bên người Đoạn Cảnh, cậu một tay run run che đậy nơi vết thương máu thịt be bét, một bên liều mạng dùng răng xé tay áo mình, muốn băng bó cho hắn.

Đoạn Cảnh nhìn dáng vẻ bị dọa hết hồn vía của cậu, tay phải vỗ cỗ đầu cậu, nhắc nhở: “Lấy đao bên hông ta ra.”

Lúc này đầu óc Tang Chẩm trống rỗng, hắn nói cái gì chính là cái đó, nhanh chóng lau một tay đầy máu, lấy đao của Đoạn Cảnh ra.

“Thuận theo chỗ này, cắt thịt thối ra đi.” Môi Đoạn Cảnh mấp máy, vì mất máu quá nhiều mà trắng đến dọa người.

Bả vai hắn có một đống máu đã không thể nhìn rõ chỗ nào còn nguyên vẹn, quần áo bị bết vào, đỏ đỏ trắng trắng như một đống bùn nhão, thậm chí có thể nhìn thấy xương của hắn, Tang Chẩm luôn cảm thấy phu quân sắp ngất đi rồi, cậu chống đỡ đưa đao đến gần, nhưng tay luôn run rẩy, đưa đao lên, lại chọc vào xương của hắn.

Đoạn Cảnh cắn răng không ra tiếng, lại giơ tay phải lên, định cầm tay Tang Chẩm cắt, nhưng phút chốc chạm vào tay cậu, Đoạn Cảnh đổi ý.

Đây là sợ đến cỡ nào, tay mới có thể lạnh như vậy.

Hắn lấy đao từ tay Tang Tang, chậm rãi cắt đi những chỗ thịt hoại tử.

Chờ hắn mất hết sức lực buông tay ra, đầu đầy mồ hôi.

Tang Chẩm vội vàng lấy vải băng bó cho hắn, Đoạn Cảnh xoay mặt cậu qua, nhìn thấy nước mắt đầm đìa.

Đoạn Cảnh lau lệ trên mặt cậu, nhét vải còn lại vào tay cậu, khàn tiếng ra lệnh: “Gọi thái y.”

Tang Chẩm gật gật đầu, run cổ họng gọi: “Thái y! Đoạn đại nhân bị đâm, thái y!”