Chương 40: Vào ngục

Hai người bên trong Đoạn phủ ngọt ngấy, nhưng mà ngoài cửa lại là một hồi gió tanh mưa máu.

Là do mấy ngày nay đã xảy ra chuyện, Giang Chính Niên cắn lưỡi tự sát.

Đoạn Cảnh nhiều lần dặn dò đừng để ông ta chết, không ngờ cuối cùng vẫn chết, cũng không biết do ông ta một lòng muốn chết hay ngục tốt ra tay quá nặng.

Nhưng Giang Chính Niên vừa chết, chuyện Thái tử mượn cớ chào mời mưu sĩ lại cấu kết giao thương, khó thể vạch trần, vì Giang Chính Niên vừa chết, không có người nào cho rằng ông ta sợ tội tự sát chỉ cảm thấy Đoạn Cảnh gϊếŧ người diệt khẩu để chụp mũ thái tử.

Giang Chính Niên cắn lưỡi tự tử vào giờ tý.

Đoạn Canh rũ mắt xem công văn mà Ty vụ trình lên cho mình, xem xong xé tan nát.

Hôm sau hắn lên triều bẩm báo chuyện Giang Chính Niên mời chào mưu sĩ, nhận vạn lượng hoàng kim, cũng vì không làm tròn trách nhiệm mà tự xin chịu phạt.

Trong triều tất cả xôn xao, khϊếp sợ vì lần này Đoạn Cảnh xem như là công khai gây sự với Thái tử rồi.

Hắn đứng thẳng tắp, âm thanh rõ ràng bẩm báo đường đi nước bước của Giang Chính Niên, trong lời nói có tầng tầng ý tứ hàm xúc.

Nếu nhất định phải có người cầm chuôi kiếm này đâm về phía Thái tử, chỉ có thể là hắn đứng ra.

Thái tử, nói không chừng phụ hoàng của ngươi, còn cảm kích vì ta đứng đây đó.

Hoàng đế nhìn những kẻ trong đội ngũ phía sau Đoạn Cảnh đang hốt hoảng cúi đầu, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Nhi tử của ta, từ khi nào, thì dã tâm của ngươi đã được nuôi lớn như vậy.

Đoạn Cảnh bẩm báo xong đứng ở đó, cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ phía trên, lúc hắn cho rằng Hoàng đế sẽ tức giận, Lục hoàng tử Nguyên Lăng đứng dậy.

“Bệ hạ, Đoạn Cảnh đúng là không làm tròn trách nhiệm, bắt đầu từ năm ngoái, hắn đã kết bè kết cánh, lợi dụng chức vụ lung lạc quyền quý, xử án bất công, không coi luật pháp Đại Nghiệp ra gì!’

Đoạn Cảnh nghiêng đầu đi, ngón tay xiết chặt hốt bảng, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Lăng.

“Trong vài vụ án ở Hình bộ, trên công văn có dấu bút son mà hắn sai thuộc hạ sửa đổi vụ án của Nguyễn Thành Minh.”

Nguyễn Thành Minh là Thiếu phủ tiền nhiệm, vì tham ô bị xử chín năm, nhưng đáng tiếc vào nha lao hai năm đã qua đời.

“Nguyễn Thành Minh tham ô ngân lượng, tổng cộng hai mươi lăm vạn, không phải như trên công văn viết năm vạn lượng bạc trắng.”

*250.000 và 50.000

“Người làm chứng cùng văn thư đều đã ở ngoài điện chờ đợi, kính xin chuẩn tấu thần tuyên người đó tiến vào.”

Đoạn Cảnh không nhìn hắn, trong đầu cấp tốc nhớ lại những biến động nhân sự cùng những người có thể tiếp xúc với giấy tờ trong Hình bộ mấy ngày nay.

Nguyên Lăng bên cạnh vẫn đang nói, một mặt bình tĩnh, bộ dáng căm phẫn sục sôi, e rằng con hát ở Phúc Mãn Viên nhìn thấy còn phải mặc cảm không bằng.

Hoàng đế gật đầu, Nguyên Lăng đem người vào.

Người kia vừa vào điện, liền bắt đầu khóc ròng ròng dập đầu lạy, cầu hoàng thượng tha cho hắn một mạng: “Hoàng thượng thánh minh, vi thần chỉ là tiếp nhận chức Ty vụ, cùng Đoàn đại nhân làm việc. Thời gian đã qua hai năm, tiểu nhân thực sự không nhớ rõ thay đổi trên công văn này!”

Thái giám nhận lấy phần công văn kia, run rẩy đưa cho Hoàng đế.

Công văn được trình lên che kín quan ấn của Hình bộ và tư ấn của Đoạn Cảnh, trên giấy phần “hai mươi” đã bị gạch mất, bên cạnh dùng bút son phê một hàng chữ nhỏ.

“Nhanh chóng thay đổi.”

Ngoài ra còn có danh sách khách mời tiệc sinh nhật của Đoạn Cảnh, bút tích hai bên giống nhau như đúc.

Là chữ viết của Đoạn Cảnh không thể nghi ngờ.

“Đoạn Cảnh, ngươi có nhận tội không?”

Đoạn Cảnh nhìn xấp giấy kia ném đến trước mặt, không biện bạch.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Nguyên Lăng đứng sóng vai cùng Đoạn Cảnh trên triều, nói.

“Thái thử sơ tâm lạc lối, cấm túc một năm.”

“Nhị phẩm Hình bộ Thị lang Đoạn Cảnh, kết bè kết cánh, khi quân võng thượng, nhốt vào đại lao, tùy ý thẩm tra.”