Chương 42: Cược

Lại nói lúc thị nữ đến đưa cơm cho Tang Chẩm, gõ cửa nhưng không ai trả lời, đẩy cửa đi vào thì phát hiện bên trong không một bóng người, đi ra vườn cùng đến phòng thỏ con vẫn không tìm được, nàng bỗng thấy luống cuống.

Nàng chạy tới tìm quản gia, quản gia cũng sợ nhảy dựng lên, hạ lệnh toàn phủ đi tìm, lật cả Đoạn phủ lên cũng không thấy.

Đại nhân không ở trong phủ, nếu hiện giờ để mất Tang công tử, Vương Đồng Hiền ông có mấy cái đầu cũng không đủ chặt!

Lúc cả phủ đang trong trạng thái binh hoang mã loạn, người gác cổng thay ca đi lãnh cơm, đến nhà bếp thấy một mảnh lạnh lẽo, không tìm được manh mối gì đành đi đến sân trước, định tìm người hầu nào đó hỏi một chút. Đến nơi mới phát hiện mọi người chia ra mấy đường, thần sắc lo lắng hô tên Tang công tử, hắn hỏi thăm người quen, mới biết Tang công tử không trở về.

Tên gác cổng lúc này mới hiểu chuyện không xong rồi, nhanh đi tìm quản gia, rầm một tiếng quỳ trước mặt ông, dập đầu bùm bụp, nói gia gia tha ta một mạng, là ta đem Tang công tử thả ra ngoài.

Quản gia trợn to mắt, thả ra? Nhất thời bị chọc tức, the thé giọng nói hỏi: “Người đâu!”

Chờ người kia kể lại đầu đuôi chuyện Tang Chẩm theo chân hộ vệ đi ra ngoài, Vương Đồng Hiền thiếu chút nữa ngất đi, hay lắm, không chỉ để mất người, trong phủ còn có người phản bội! Sau khi ông lấy lại hơi thở, đạp hắn lăn trên đất, mắng.

“Ngu xuẩn, không tìm thấy người ta lột da ngươi.”

Ông lập tức sai người ra khỏi thành tìm xe ngựa, dặn dò mấy người nhanh chân đến Binh bộ báo cho đại nhân một tiếng, trong lòng hoảng loạn, cảm thấy chức quản gia của mình sợ là không giữ được.

Kết quả tin tức mang về khiến ông càng run rẩy, đại nhân vào ngục rồi!

Vương Đồng Hiền cầm bình thuốc, vốc vào miệng mình mấy viên, nhìn Đoạn phủ loạn lạc, suýt nữa thì ngất đi trước mặt mọi người.

Đoạn Cảnh bị giam vào đại lao, gặp phải đều là người quen cũ, Ty ngục cũng là người trong bộ của hắn thăng lên.

Xem ra hoàng thượng cũng không thật sự tức giận với hắn, tên này còn chưa bị loại bỏ, thì thẩm tra gì nữa.

Tôn Ty ngục sớm nhận được tin Đoạn Cảnh sẽ tới nơi này, sợ hãi vô cùng, nhanh chóng sai người dọn dẹp phòng giam để hầu hạ hắn.

Đoạn đại nhân có vào tù thì vẫn là cấp trên, huống hồ quan hàm vẫn còn trên đầu người ta, dù muốn giẫm cũng phải đợi mũ quan này được tháo xuống đã.

Y theo sau Đoạn Cảnh vào phòng giam, vốn quan chức như Đoạn Cảnh phải có phòng thẩm vấn riêng, cho bốn người chậm rãi thẩm tra, nhưng trong lòng y không chắc lắm, đành tươi cười hỏi Đoạn Cảnh mọi chuyện là sao.

Đoạn Cảnh nhìn bộ dạng sợ hãi mặt mày tái mét của tên lõi đời kia, ngồi ở trên ghế, xoay đầu lại hỏi hắn.

“Không dùng cực hình ?” Trong lời nói có chút ý tứ học trò này chưa học đến nơi đến chốn.

Ty ngục liên tục nói không dám, ngay sau đó lại hỏi: “Đại nhân, ngài thế này, nguyên cớ là sao?”

Biết rõ tại sao mình vào đây, còn muốn nhiều lời, tên này giả vờ hay thật, Đoạn Cảnh đơn giản hỏi y: “Lúc nào thẩm tra?”

Ty ngục trù trừ, không lên tiếng.

“Còn muốn ta dạy cho ngươi?” Đoạn Cảnh đứng dậy, từng bước một áp sát y, ung dung thong thả nói.

“Nếu ngươi quên mất, ta liền giúp ngươi từ từ nhớ lại .”

“Trước mang dụng cụ lên, phải đầy đủ hết, mang đến phòng giới luật, dùng roi đánh.”

“Đánh một chút, hỏi một câu, hỏi không ra, làm sao bây giờ?”

Ty ngục bị bức ép đầu đầy mồ hôi, Đoạn Cảnh không đợi y trả lời, lại chậm rãi nói.

“Hỏi không ra, thì dùng bàn chải sắt chà, nhưng đừng để ngất đi, còn phải tốn công trị thương.”

“Đương nhiên với loại cực bình này, ồn ào là thứ yếu, cho dù có nhét vào bao bố, lúc phạm nhân giãy giụa không tránh khỏi máu thịt bắn lên người ngươi, ngươi cũng xem như là người có kinh nghiệm, vạn sự xem cái nào thuận tiện thì làm.”

Đoạn Cảnh nhìn Ty ngục đang run rẩy, ung dung hỏi: “Nghe hiểu không?”

Ty ngục sợ hãi nhìn hắn, y là Ty ngục cao quý, không cần tự mình gia hình phạm nhân, làm gì có chuyện máu văng tung toé, những lời này của Đoạn Cảnh làm cho y cảm thấy mình mới là phạm nhân, để người ta chọn công cụ hành hình.

Hai người đều không lên tiếng, phòng giam rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Đoạn Cảnh bàn giao: “Cứ nói ta đã nhận tội, tuỳ ý đưa lời khai ra đi, gọi Nguyên Lăng đến đối chất với ta.”

Ty ngục không thể tin nổi ngẩng đầu lên, y không thể ngờ Đoạn Cảnh sẽ nhận tội, thậm chí quên mất việc hắn bất kính gọi tên húy của Lục hoàng tử.

Đoạn Cảnh không biểu cảm gì, lại hỏi một lần.

“Còn muốn ta dạy cho ngươi viết như thế nào?”

Ty ngục lắc đầu như vừa tỉnh mộng, sai mấy kẻ trông coi dọn sạch phòng giam, quay đầu bước đi nhanh.

Đoạn Cảnh đánh giá phòng giam ẩm ướt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhắm mắt lại.

Công văn hôm đó Nguyên Lăng đưa hoàng đế xem đúng là bút tích của hắn, Hoàng thượng hay xem tấu chương cũng có thể nhận ra chữ viết của hắn. Nhưng công văn và danh sách khách mời được đưa lên cùng lúc, khiến hắn nhận ra vấn đề.

Phỏng theo quá giống, ngược lại càng không giống, Vương Ngũ a.

Đoạn Cảnh ngồi lẳng lặng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên mở mắt ra, đứng lên cầm lấy cổ tay ngục tốt, trầm giọng nói.

“Đi nói với Tôn Ty ngục, đưa lời khai ra trước đi, ngày mai ta phải gặp Hoàng thượng.”

Nếu như trong Đoạn phủ có gian tế, e rằng Tang Tang đã bị bắt đi.