Chương 43: Xoay chuyển

“Thị lang còn gì để nói?” Hoàng đế nhìn xuống Đoạn Cảnh đeo còng mặc áo tù “Không chỉ tìm được thư tín của ngươi cùng con cháu Nguyễn Thành Minh, còn có những khoản mấy năm qua ngươi âm thầm ăn chặn.”

Hắn bị hai cai ngục giải đến, sau khi ở cái loại địa phương đó nghỉ ngơi một ngày thì mặt mày xám xịt, dáng vẻ đương nhiên khó coi, xung quanh đều là ánh mắt đánh giá hắn, Đoạn Cảnh biết những kẻ thù ngày xưa của hắn đang khoái trá cười, Nguyên Vĩnh thì đang lẫn trong đội ngũ sốt ruột chờ đợi.

Đến lúc này, cũng không cần phải giả vờ cung kính, ngược lại trong mắt mọi người mình cũng chỉ là tội nhân đã đến đường cùng, vì thế hắn ngẩng đầu lên, chắp tay nói.

“Tội thần vạn lần không nên để du͙© vọиɠ bản thân làm mờ mắt, tự ý thay đổi số ngân lượng Nguyễn Thành Minh tham ô, làm trễ nãi việc xây dựng hoàng lăng, thỉnh hoàng thượng trị thần tội mạo phạm hoàng thất, thần tội đáng muôn chết!”

Năm thứ mười ba Đại Nghiệp, hoàng đế được một thầy phong thuỷ đi vân du trở về, chỉ điểm một trà thôn ở sau núi, nói rằng đó là nơi tốt nhất để kiến tạo hoàng lăng, hoàng thượng lập tức phái quân đội phong tỏa phía sau núi, trải qua qua nửa năm trù bị, lục bộ chuẩn bị bắt đầu xây dựng hoàng lăng.

Đoạn Cảnh đột nhiên nhắc đến chuyện xây dựng hoàng lăng, hoàng đế đơ ra, hắn có ý gì?

“Năm trước vì lấy hoàng lăng làm trọng, mà tiền bạc ở Hộ bộ hỗn độn, thần tham hai mươi vạn lượng bạc trắng, là lấp vào một khoản Hộ bộ mượn danh nghĩa chuẩn bị quan tài lấy ra. Thần tự biết mình làm người đê tiện, uy hϊếp Hộ bộ Lý đại nhân, xin bệ hạ khoan dung cho Lý Hộ bộ.” Đoạn Cảnh đột nhiên nhìn về phía Hộ bộ Thượng thư, hướng ông trịnh trọng cúi đầu.

Người kia hoảng hốt thiếu chút nữa sợ đến tè ra, lúc này hướng hoàng đế quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, Đoạn đại nhân nói bậy, thần với Đại Nghiệp là một mảnh trung tâm, chắc chắn không làm việc xấu xa này bệ hạ minh giám!”

Mấy vị đại nhân Công bộ, Lễ bộ phía sau đang cầm hốt bảng cũng hoảng rồi, Đoạn Cảnh chó điên này cắn người linh tinh, giội nước bẩn trên người mình lên người bọn họ.

Quan tài xảy ra vấn đề, không phải là đánh vào mặt hoàng thượng sao, nhưng bọn họ nào biết hai mươi vạn gì đâu.

Vì vậy mấy người dồn dập kêu oan, dập đầu lạy cầu hoàng thượng minh giám, trong đó Công bộ Thượng thư đã tới thất tuần, tóc bạc xõa dài cạch cạch dập đầu, thoại bản hoàng thượng lấy lễ đãi hiền thần vừa được in ra, hôm nay lão thần tiên đã phải dập đầu, mọi người nhìn nhau.

“Thần nói đều là thật sự, ngài có thể đi điều tra hoàng lăng quan tài…” Đoạn Cảnh còn không buông tha.

“Câm miệng!”

Hoàng đế đen mặt, đây là Hộ-Lễ-Hình-Công bốn bộ hợp nhau lừa ông, lừa đến trên đầu tổ tông nhà ông? Ông vừa định nổi giận, thái giám bên cạnh đã nhỏ giọng nhắc nhở, thánh thượng nên cân nhắc lại.

“Nếu thật sự ngài di điều tra chuyện quan tài, không phải là…” đánh vào mặt mình sao?

Thiên tử cao quý, nếu đến chết rồi mà quan tài còn bị ăn bớt vật liệu, thật là chuyện cười cho thiên hạ.

Hoàng đế đè xuống lửa giận trong lòng, nghĩ lại nghĩ, bốn bộ cấu kết ngay dưới mắt mình, nếu lấy chuyện Hoàng lăng thật sự trị tội Đoạn Cảnh, đồng thời mất đi nhiều quan viên như vậy. Không chỉ có thừa nhận mình ngu ngốc vô năng, mà còn lay động căn cơ triều đình.

Ông giả câm giả điếc mặc bọn chúng đấu nhau, vốn muốn mượn cơ hội này làm suy yếu thế lực của Thái tử và lão Tam, kết quả tên gian thần Đoạn Cảnh này, dám tính kế đến trên đầu ông!

Tình huống hiện nay chỉ có để Đoạn Cảnh chủ động chịu thua, quân thần giảng hoà, sau đó tìm lý do đày mấy tên Công bộ kia đi.

Lúc này Nguyên Vĩnh từ trong đội ngũ đi ra, khóc ròng nói: “Cầu phụ hoàng tha Đoạn đại nhân một mạng đi, Đoạn đại nhân đối với ngài trung thành tuyệt đối, hắn làm cũng là vì Đại Nghiệp mà!”

Còn không đợi mấy vị đại thần đang quỳ trên mặt đất kịp phản ứng, hắn đã nói tiếp.

“Công bộ Thượng thư Trần Thụ cùng Thị lang Dương Lâm, vào nằm mười ba Đại Nghiệp mượn cớ khai sơn đốn củi, đòi quan chức địa phương thu thuế nặng, mỗi hai cây lim vân vàng thu thuế ba mươi lượng bạc, dân chúng địa phương khổ không thể tả!”

“Con đến Thông châu giúp nạn thiên tai, sau khi quay lại mỗi khi nghĩ đến thảm trạng bách tính ăn đói mặc rét, áo rách quần manh, vẫn phải chịu áp bức của đám quan chức hữu bại.” Tam hoàng tử đau lòng lắc đầu một cái, nói tiếp.

“Sau đại điển cúng tế, ngài sai con hỗ trợ sắp xếp quốc khố, con quyết tâm tra rõ việc này, không ngờ đầu đuôi bắt nguồn từ mấy vị đại nhân Công bộ…”

Trần Thụ cùng Dương Lâm choáng váng, hiện giờ cứ mơ mơ hồ hồ bị chụp tội khi quân, cướp đoạt tài sản dân chúng!

Tuy rằng hai người không dám gian lận việc quan tài, nhưng đúng là trước đây có mượn cớ thu thuế, bọn họ đã làm nhiều lần, nếu tra rõ ràng, cũng phải mang còng tay thôi.

Quan chức lục bộ, phía sau có người nào sạch sẽ đâu, bọn họ đây là bị người ta chỉnh chết!

Thứ hoàng đế muốn chỉ là quan tài của mình không có vấn đề, Tam hoàng tử cho hắn bậc thang, hắn cũng thuận theo mà bước xuống, vì vậy lại hỏi.

“Vậy Đoạn ái khanh, án Nguyễn Thành Minh, ngươi giải thích thế nào?”

Đoạn Cảnh không chút hoang mang mà nói: “Chuyện sửa án kiện Nguyễn Thành Minh, thần thực sự bị vu oan, công văn kia thật sự không phải là bút tích của thần, nhưng mà hồ sơ thật sư e rằng đã bị người thiêu hủy, không phải là hai mươi vạn lượng bạc trắng, vào năm Đại Nghiệp thứ mười ba…”

Hoàng đế thấy hắn lại muốn nhắc chuyện hoàng lăng, nhanh chóng ngắt lời: “Oan ức ái khanh rồi, trẫm có thần tử như ngươi, đêm có thể ngủ yên rồi.” Có thuộc hạ như ngươi, trẫm tổn thọ mười năm.

Đoạn Cảnh cũng cảm động: “Bệ hạ quá lời rồi, phân ưu cho bệ hạ là phận sự của thần, không dám nói là uỷ khuất, hôm nay thần nói chuyện ngu xuẩn không lựa lời, đυ.ng chạm đến các vị đại nhân, Đoạn Cảnh bồi tội với các vị.” Dứt lời liền cúi đầu với các đại thần đang quỳ phía sau.

Thượng thư Lễ bộ quỳ bên cạnh nửa ngày, chân đã tê rần, trong lòng âm thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Đoạn Cảnh, ngoài mặt vẫn phải khen hắn hữu dũng hữu mưu, chúc mừng Đoạn đại nhân được giải oan.

Nguyên Lăng đứng ở phía sau, nghiến muốn rụng răng, ai ngờ Đoạn Cảnh lại đem việc này dính líu tới hoàng lăng, hắn còn có trăm ngàn cách khác để khuấy đảo chuyện này, chỉ cần hoàng thượng quyết tâm tra rõ, mình đành bó tay chịu trói, để hoàng thượng xử lý hai người kia.

Từ đầu Nguyên Vĩnh đã tra được Công bộ thu thuế nặng, vẫn luôn im lặng không nói, hôm nay lại là một hòn đá hạ hai con chim, vừa cứu được Đoạn Cảnh, còn kéo hai người xuống nước.

Nguyên Vĩnh, ngươi thật sự coi mình là thần thánh!

Nguyên Lăng nhìn những người diễn vẻ quân thần hoà thuận trên triều đình, rồi cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Trò khôi hài lâm triều này kết thúc, hai vị ở Công bộ cũng bị giải đi, Đoạn Cảnh được Thái giám dắt đi thay quần áo, sau khi tháo còng rửa mặt, liền chạy về Đoạn phủ.

Hắn vừa chạy về Hướng Nhật Các, thì Vương Đồng Hiền cũng mặt mày tái mét đến bẩm báo.

“Đại nhân, Tang công tử, e là bị người ta bắt cóc.”

Đoạn Cảnh dừng bước, xoay lại âm u nhìn ông.

“Lặp lại lần nữa.”

Vương Đồng Hiền nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, lúc này không quan tâm trong sân còn có người khác, chủ nhân ở trước mặt còn để ý cái gì, chỉ biết nhận tội.

Đoạn Cảnh thấy ông thì thầm nửa ngày cũng không nói vào trọng điểm, nhấc chân đạp một cái, quản gia không dám trốn, mạnh mẽ nhận một cước này, cảm thấy gãy mất mấy khúc xương sườn, suýt ho ra máu.

“Ta bảo ngươi lặp lại lần nữa.”

Đồng Hiền run rẩy lập lại một lần.

Đoạn Cảnh không hơi sức đâu mà dạy dỗ ông, sau khi đạp ông lăn ra đất thì gọi thị vệ đến.

“Nói với nha dịch ta muốn tìm người, soát từng nhà trong thành, xe ngựa không thả ra khỏi thành, mỗi chiếc đều kiểm tra.”

Sau khi thị vệ cầm lệnh bài sợ hãi chạy ra ngoài, hắn xoay người nhìn một đám đang quỳ ở chủ viện, bình tĩnh nói.

“Một ngày Tang Chẩm không có tin tức, các ngươi nhận một ngàn côn, nếu như em ấy sớm trở về, cũng cho các ngươi được sớm giải thoát.”