Chương 45: Thuê người

“Đứng dậy.”

Đoạn Cảnh nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất, giả vờ đỡ hắn một cái, người kia nhanh chóng vỗ vỗ đầu gối đứng lên.

“Hôm nay ta gọi ngươi đến, ngươi biết lí do chứ?”

“Ra lệnh cho đoàn ngựa thồ của ngươi chia ba đợt đi tìm, ngoài thành, nam địa, bắc di, ta còn an bày thêm các tiêu cục, các ngươi ai tìm được người trước, ta liền chấp thuận cho kẻ đó làm Cao quản tam tộc, thưởng ngàn lạng bạc.” Đoạn Cảnh nhìn chằm chằm người Man trước mặt, nhàn nhạt nói.

Hô Diên Trác khuôn mặt kích động đỏ chót, tiếng vang như hồng chung đáp ứng, nói thuộc hạ nhất định dùng hết khả năng, tìm Tang công tử về.

Lúc thường hắn chỉ là họ hàng xa của một quản sự ở Đoạn phủ, lại không phải người Đại Nghiệp, không thể tòng quân cũng không thể tham gia khoa thi, vẫn luôn không có cơ hội nổi bật hơn mọi người, vì vậy đành thành lập một đoàn ngựa thồ, lúc thường giúp người ta vận chuyển hàng, thường thường ra vào nam địa bắc di, nên chuyện này xem như thông thuộc.

Hôm qua cữu cữu đột nhiên đến tìm hắn, nói hắn biết rằng Đoạn đại nhân muốn gặp, người một nhà nhất thời đều sướиɠ đến phát rồ rồi, cậu cháu hai người uống rượu suốt một buổi tối.

Thời vận chính là như vậy, quý nhân để ý ngươi, đó là ngươi có phúc khí. Đoạn gia là cây đại thụ cao không thể với đến, nếu như hạ một cành xuống, ai tiếp được người đó có thể thăng tiến rất nhanh.

Đoạn Cảnh giao phó xong thì để người lui xuống, trong mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là hoàng thượng bệnh nặng, thường xuyên nói mê sảng, thừa tướng cho rằng đây là di chứng hoàng đế bị kinh sợ lúc đi săn vẫn chưa khôi phục, chủ trương mời đại sư trừ tà cho hoàng thượng, kết quả lễ cúng bái diễn ra được một nửa, hoàng đế miệng sùi bọt mép ngất đi.

Toàn bộ Thái y viện ngầm hiểu ý nói rằng, hoàng đế đây là ưu tư quá độ, không còn nhiều thời gian, vì vậy đại thần dồn dập thỉnh cầu lập ra tân đế, nước không thể một ngày không có vua, làm lão hoàng đế tức đến nỗi đang ngủ mà cũng chảy hai hàng nước mắt.

Lục hoàng tử ở trong triều thường xuyên hành động, hắn muốn tìm lý do đá tên này xuống.

====

Mấy ngày trước, một ám vệ nói cho hắn biết, tìm được Tang Chẩm, bên trong một quán thuốc phiện vùng Tô Hàng, hình như đã nghiện thuốc rồi.

Một khắc hắn nghe được tin tức kia, dường như trời đất quay cuống, cưỡi ngựa đi mất hai ngày một đêm đến đó, gấp rút lên đường, lục phủ ngụ tạng tựa như bị lăng trên cát, chậm rãi đau.

Hắn thậm chí đã nghĩ xong cách giải quyết, trước tiên phải cai, nếu thật sự đến mức độ không cai được, hắn sẽ tìm người luyện đan, đến tận khi luyện ra thuốc giải mới thôi.

Đến nơi, hắn quát ám vệ lui ra, một mình đi vào, chuyến này hắn không dẫn người theo, bởi vì hắn tuyệt không cho phép bất luận người nào nhìn thấy dáng vẻ Tang Tang chật vật chán nản.

Tay run run vén rèm lên, Đoạn Cảnh nhìn thấy dáng người uể oải bẩn thỉu kia, tim hắn như bị người ta cắt một cái, hắn bước nhanh đi tới, ôm chặt lấy phía sau lưng người kia, mãi đến tận khi người đó chậm rãi quay mặt lại.

Đôi mắt vẩn đυ.c vô thần, cũng không phải là khuôn mặt của Tang Tang.

Đoạn Cảnh buông lỏng tay ra, từ trong nhà đi ra ngoài, ám vệ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mới biết trong phòng không phải Tang công tử, nhất thời liền quỳ xuống, mà Đoạn Cảnh cũng không có phạt hắn, thậm chí còn gọi đại phu cho người kia.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ám vệ, trong lòng Đoạn Cảnh lặng lẽ nghĩ, người này không phải Tang Tang, vậy Tang Tang của ta ở đâu?

Không có tin tức, có lẽ là tin tức tốt nhất, có lẽ là kéo dài cho phán quyết cuối cùng.

====

Trong mấy ngày nay, Tang Chẩm mỗi ngày đều có việc làm.

“Tang Chẩm! Nhuộm mấy tấm vải này đi.” Quản sự đến sân sau một chuyến, vừa vặn thấy Tang Chẩm ngồi ở dưới mái hiên không có chuyện làm, vì vậy giao một bó vải trắng cho cậu.

Tang Chẩm ôm vải đi đến chỗ chảo nhuộm phía sau, trước hết đem vải đưa cho Đại sư phụ phòng nhóm lửa, sau khi sư phụ bỏ vải vào nồi nấu xong, mới có thể lấy ra nhuộm màu.

“Ai, ngươi mới đến được mấy hôm đúng không? Sao bị điều ra sân sau rồi?” Đại sư phụ ném táo khô vào miệng mình, nhai chóp chép.

Tang Chẩm ngồi xổm trên ghế bếp, canh nồi thay sư phụ, trong lòng có chuyện, cũng không để ý ông ta nói gì, nghe vậy ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn.

“Haizz” Đại sư phụ thở dài như hiểu rõ nguyên nhân.

“Không trách được, xem ra cũng không phải là một đứa lanh lợi.” Ai lại để một đứa miệng kín như hồ lô chào khách chứ.

Tang Chẩm không nhiều lời, làm việc cũng rất chịu khó, từ nhỏ quen làm việc vặt vãnh, quét đất lau bàn đều quen tay, chờ Đại sư phụ vớt vải ra, ném vào một cái giỏ nhỏ để nguội một chốc. Cậu lại xách vải trong giỏ trúc ra ngoài, phơi lên sào.

Tuy rằng vải đã được đẻ nguội một lúc, tay Tang Chẩm vẫn không tránh khỏi bị nóng đỏ, vì vậy giũ giũ mấy cái mới lấy xuống.

Chờ cậu phơi vải xong, mới bỏ vào chảo nhuộm, dùng gậy khuấy không ngừng, một vòng lại một vòng.

Không biết khuấy hết bao nhiêu lần, cậu lại vớt ra, bỏ lên bục phơi khô, lấy đi mảnh vụn bám lên mặt, ngâm mấy lần như vậy, lại phơi mấy lần, cuối cùng phơi lên sào mới xem như xong.

Cậu làm việc tỉ mỉ, trời thì nóng, đến khi Tang Chẩm làm xong, trán đã rịn mồ hôi.

Mới qua nửa buổi sáng, cậu đã làm xong việc mà chưởng quỹ dặn dò, vì vậy định đến nhà bếp lĩnh cơm.

Ở đây cậu không dám kết bạn, cho nên đến bây giờ, cho dù là người cùng phòng cũng chỉ có sơ giao, vốn chuyện lĩnh cơm như thế này, mọi người cử một người đi là được, nhưng mà Tang Chẩm cũng ngại nhờ người khác lấy giùm, nên mỗi ngày dứt khoát làm xong việc, thì đi nhận cơm cho tất cả bạn cùng phòng.

Đi sớm, cơm mới nấu xong, dù có lúc lĩnh được cơm thừa của chủ tử về còn ngon hơn cơm dành cho người hầu, nhưng sư phụ ở nhà bếp cũng hơi sợ hãi, trộn lẫn mấy món với nhau, nước sốt đầy tràn, chỉ đành ăn cơm trộn.

Hôm nay sư phụ ở nhà bếp còn chưa làm cơm cho chủ tử, nên vừa thấy cậu đến đã giúp cậu sắp xếp tốt.

Tang Chẩm ngửi mùi, là trứng ráng của cải.

Hôm nay được ăn trứng gà!

Cậu vội vã mang cơm về, sau khi trở lại, mọi người vẫn chưa về, chỉ có một người đang nằm trên chiếu, cậu gọi hắn hai câu người nọ dụi mắt dậy dùng cơm.

Qua nửa canh giờ, mọi người đều về phòng, nhìn thấy cơm ở trên bàn, dồn dập cảm ơn Tang Chẩm, liền bắt đầu ăn, bình thường mọi người đều ở trong sân làm việc không có chuyện gì để nói, nhưng hôm nay mỗi người đều kích động.

“Ai, ngày mai tới lúc thuê người rồi đi?”

“Đúng đó, ta còn nghe nói năm nay Lý gia cần mấy trăm hạ nhân lận.”

“Ta không biết Lý gia, nhưng thím của ta giúp việc bếp núc ở triệu gia, đã sớm sắp xếp ta vào đó, ngày mai ta trực tiếp đi nhận việc.”

“Ai nha nha…”

Tang Chẩm không hiểu bọn họ đang nói cái gì, vì vậy tò mò hỏi xảy ra chuyện gì.

“Ngươi không biết? Ngày mai mở cửa thành, hạ nhân không có giấy bán thân đều có thể đến tìm việc.”

“Chúng ta ngày thường ở xưởng vải kiếm chút tiền lẻ, hộ khẩu đều nằm trong tay mình, đương nhiên có thể đi thử vận may.”

Tang Chẩm kinh ngạc hỏi: “Tần gia có cho đi không?”

“Sao lại không cho, người từ xưởng vải bước ra, lúc đó vinh quy chốn cũ, còn có thể hiếu kính chút đồ cho Tần lão gia, hắn ước còn không được đó.”

Mọi người giải thích cho cậu một trận, tiếp liền tục thảo luận nên đến nhà ai, quản sự nhà ai dễ nói chuyện.

Tang Chẩm ngồi ở một bên, đột nhiên đột nhiên nhanh trí.

Vậy, phủ đệ của phu quân, có phải là cũng nhận người mới?