Chương 17

Sau khi mua lại thôn trang Thanh Vân Sơn, An Trường Khanh tìm thợ mộc tu sửa lại, gột rửa quét nhà, sau một phen tu chỉnh, thì đã vào tháng chạp.

Mắt thấy tới gần bát tiết*, trong cung truyền ý chỉ, triệu An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua vào cung.

(*Bát tiết: Đó là 8 ngày tiết: Lập Xuân, Xuân phân, Lập Hạ, Hạ chí, Lập Thu, Thu phân, Lập Đông, Đông chí)

Theo tập tục hoàng thất, làm Bắc Chiến Vương phi, ngày kế tân hôn An Trường Khanh sẽ phải cùng Tiêu Chỉ Qua vào cung tạ ơn. Nhưng vài vị trong cung không thích Tiêu Chỉ Qua, hơn nữa An Trường Khanh lại là nam Vương phi, tuy nói là chuyện tốt khắp nơi, nhưng nhìn lại cảm thấy đáng ghét. Nên dứt khoát ban ân điển, miễn hai người vào cung thỉnh an.

Bởi vậy đến nay An Trường Khanh vẫn chưa vào cung.

Sau khi tiễn thái giám truyền khẩu dụ, An Trường Khanh liền mặt ủ mày chau. Thời điểm này đời trước, trong cung không có tuyên họ vào cung yết kiến. Đời trước sau đại hôn, y không có ra khỏi vương phủ. Mãi cho đến trong cung mở tiệc giao thừa, y mới theo Tiêu Chỉ Qua vào cung.

Trong cung nhiều quy củ, sau khi vào cung y lại hai mắt đen xì, sợ bêu xấu mất mặt chọc giận Tiêu Chỉ Qua, càng cẩn cẩn thận thận, mắt cũng không dám ngó loạn, bị lo lắng hãi hùng dày vò qua giao thừa.

Khi đó Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng từng triệu kiến y, nhưng y không dám nói nhiều nhìn lâu, mọi việc đều vâng vâng dạ dạ, tốt xấu cũng ứng phó, ngay cả những người đó trông thế nào cũng không thấy rõ.

Hiện giờ bị triệu tiến cung, An Trường Khanh vừa lo có phải xảy ra biến số gì hay không, vừa lo sẽ chọc phải phiền toái. Nhưng y trọng sinh tới nay phát sinh chuyện gì cũng vừa gỡ vừa vuốt, cũng không suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chỗ nào xảy ra rắc rối, mới làm Hoàng Hậu triệu y vào cung sớm.

Không tìm thấy nguyên nhân, An Trường Khanh chỉ có thể âm thầm cảnh giác, nghĩ còn có hai ngày, ít nhất nên học tốt quy củ trong cung. Trong vương phủ có ma ma trong cung tới. Chỉ là vương phủ không có nữ quyến, vẫn luôn không dùng tới.

Hiện giờ An Trường Khanh có thể gọi người tới hỏi quy củ trong cung cùng những việc phải chú ý.

"Không cần học." Tiêu Chỉ Qua gọi lại An Phúc muốn đi truyền ma ma, ánh mắt chuyển hướng An Trường Khanh: "Đến lúc đó ngươi đi theo ta là được, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi."

An Trường Khanh chần chờ: "Nhưng...... như vậy có thể thành đề tài cho người ta nói không?"

Tiêu Chỉ Qua cong khóe miệng, thần sắc lạnh lùng: "Ta càng nhiều nhược điểm, thanh danh càng xấu, bọn họ mới càng vui mừng."

An Trường Khanh ngây người, nhớ đến những lời đồn vô căn cứ bên ngoài, ngay sau đó hiểu rõ.

Một Vương gia tay nắm trọng binh, nhưng không có mẫu tộc dựa dẫm gì, không được đế tâm, lại định mất tư cách kế vị. Nếu có một thanh danh tốt, thành anh hùng Đại Nghiệp, vậy chờ hắn sẽ chỉ là minh thương cùng ám tiễn không đếm được.

Người đầu tiên không tha cho hắn, chính là An Khánh Đế ngồi ở vị trí chí tôn.

Chỉ có như bây giờ, thanh danh hỗn độn, lại có danh tàn bạo, không được dân tâm, An Khánh Đế mới dám tiếp tục giao quân quyền cho hắn, để hắn thay bản thân thủ phía bắc.

Đó là kết quả trong cung muốn thấy, cũng là kết quả các phái triều đình muốn xem.

An Trường Khanh ngước mắt chăm chú nhìn hắn, nam nhân đại mã kim đao ngồi một bên, sống lưng thẳng táp như trường thương, chỉ lẳng lặng ngồi đó, như dãy núi trầm ổn đáng tin, tựa như bao gánh nặng cũng không đè sập hắn.

Nhưng An Trường Khanh từng chính mắt nhìn thấy bộ dáng hắn sụp đổ.

Y thu lại đôi mắt ưu tư, bỗng nhiên hiểu đế vương ngày xưa tịch mịch. Đời trước, rõ ràng hắn có phần thắng, lại lựa chọn để thống lĩnh cấm vệ quân mở cửa thành; rõ ràng còn có một đường sống, lại lựa chọn tự sát ở Tê Ngô Cung...... Khi đó, chắc hắn đã chán ngán.

Giáp sắt trường thương, một mình bảo vệ giang sơn Đại Nghiệp, lại bị vạn dân thóa mạ, không người hiểu. Ngay cả bản thân vốn nên thân cận nhất với hắn, cũng coi hắn như hồng thủy mãnh thú, sợ hãi trốn tránh. Cho nên cuối cùng...... hắn lựa chọn buông bỏ.

Nếu không giữ được giang sơn này, vậy thì không giữ; nếu họ gọi hắn là bạo quân, vậy hắn là bạo quân.

Người trong thiên hạ tẫn phụ hắn, hắn cũng phụ tẫn người trong thiên hạ.

Đến cuối cùng, côi cút mà đến, tịch liêu mà đi.

An Trường Khanh nhẹ nhàng thở dài, áp xuống chua xót ở xoang mũi, bỗng nhiên đứng dậy, đến trước người hắn ngồi xuống, đôi tay nhẹ đặt lên mu bàn tay của hắn, hơi ngửa đầu nói: "Nhưng ta không muốn nghe bọn họ nói xấu ngài, rõ ràng ngài...... tốt như vậy."

Tiêu Chỉ Qua nghẽn hơi thở, đôi mắt sâu và đen nhìn thẳng y, thật lâu sau, hầu kết mới nhấp nhô, phát ra thanh âm có chút khàn khàn: "Ngươi không muốn nghe, thì không cho bọn họ nói."

Lời nói vẫn luôn bá đạo, An Trường Khanh lại cảm thấy nam nhân lãnh ngạnh này trở nên đáng yêu, y ghé một bên mặt lên đầu gối hắn, cọ cọ tay hắn: "Ừm, cho nên lần này vào cung, ta phải biểu hiện cho tốt, mới không làm ngài mất mặt."

Tâm Tiêu Chỉ Qua hơi nóng, cuộn cuộn ngón tay, mới cứng đờ chạm lêи đỉиɦ đầu y, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh: "Sẽ không mất mặt."

"Cho nên vẫn phải gọi ma ma tới. Ít nhất không để phạm lỗi quy củ lớn."

An Trường Khanh ngẩng đầu lên, sợi tóc mềm mại mượt mà chạy theo khe hở ngón tay, Tiêu Chỉ Qua mất mát mà nắm tay lại, nói: "Được, nghe ngươi."

***

Mùng 8 tháng chạp, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tiến cung.

Một ngày này An Trường Khanh thức dậy sớm, lễ phục vào cung yết kiến đã sớm chuẩn bị tốt. Vì y là nam nhân, cũng không cần trang điểm như nữ tử, bởi vậy chỉ thay lễ phục phức tạp.

Tiêu Chỉ Qua cũng thay lễ phục thân vương, hoa văn trên lễ phục giống y như đúc, nhưng Tiêu Chỉ Qua là hai màu đen đỏ, còn An Trường Khanh là hai màu trắng đỏ. Hai người một cao lớn cường tráng, một tinh tế tuấn mỹ, vốn là hai khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng khi đứng cùng chỗ, lại hợp đến ngoài ý.

Ngay cả An Phúc cũng nhỏ giọng cảm khái: "Nhìn như vậy, Vương gia với công tử thật xứng đôi."

An Trường Khanh lặng lẽ nhấp môi cười, Tiêu Chỉ Qua liếc An Phúc một cái, tuy không nói gì, biểu tình lại thập phần nhu hòa.

Hai người thu xếp xong, liền ra ngoài.

Khi ra ngoài cửa tuyết phiêu đãng mà rơi xuống, mã phu đánh xe ngựa đến, lò sưởi trong xe mới đốt không lâu, vẫn lạnh buốt. Tiêu Chỉ Qua vén rèm lên, đi ra ngoài, kêu Vương Phú Quý đến nhà kho lấy áo choàng lông cáo của hắn tới.

Áo choàng lông cáo là lúc ở Nhạn Châu hắn săn được cáo trắng hiếm thấy mà chế thành, vải màu tuyết trắng, lông lại là màu xám bạc, dưới ánh sáng nhìn như hiện ngân quang. Sau khi may xong áo choàng, vì hắn tập võ chịu được rét, vẫn luôn cất ở nhà kho không dùng, lúc này trái lại thích hợp để An Trường Khanh mặc.

Vương Phú Quý nâng áo choàng đến, Tiêu Chỉ Qua nhận lấy giũ ra, cẩn thận khoác trên người An Trường Khanh.

Quả thật An Trường Khanh có chút lạnh, tuy lễ phục này tầng tầng lớp lớp rất phức tạp, lại khó giữ ấm, ngón tay y đều đã lạnh băng băng. Tiêu Chỉ Qua phủ áo choàng lên cho y, mới cản được gió lạnh bên ngoài.

Thắt chặt dây áo, Tiêu Chỉ Qua mới nói: "Đi lên đi."

An Trường Khanh cười cười với hắn, dẫm ghế đi lên. Hôm nay Tiêu Chỉ Qua không cưỡi ngựa, ngồi xe với y. An Trường Khanh khoác áo lông cáo thật dày, đôi tay được Tiêu Chỉ Qua sưởi ấm, xe ngựa lay động đi về hướng cửa cung.

Qua hai cánh cửa, tới cửa nội cung, phải xuống xe ngựa, đổi ngồi kiệu đi vào. Hai người lên kiệu khác nhau, cung nhân khiêng lên, một trước một sau, lảo đảo mà bước vào Khôn Nghi Cung của Thái Hậu.

Không có lò sưởi, An Trường Khanh chà tay, hà hơi vào lòng bàn tay, xốc mành kiệu nhìn ra bên ngoài.

Hoàng cung giống hệt như trong trí nhớ của y, chỉ là vẫn chưa có tử khí nặng nề. Bởi vì sắp đến năm mới, trong cung mở tiệc, cung nữ thái giám đều vẩy nước quét tước khắp nơi, dọc đường đi đều có thể thấy các cung nhân vội vã lui tới.

Nhuyễn kiệu di chuyển gần hai khắc, mới đến Khôn Nghi Cung.

An Trường Khanh xuống cỗ kiệu, lần nữa sửa sang lại xiêm y, cởϊ áσ lông cáo giao cho cung nữ, mới cùng Tiêu Chỉ Qua bước vào Khôn Nghi Cung trung.

Trong điện đốt địa long, lúc vào cửa một trận gió thơm ấm áp ập đến trước mặt. An Trường Khanh nhìn thẳng, đi theo Tiêu Chỉ Qua hành lễ bái kiến.

"Ban tọa." Thái Hậu chậm rãi nâng tay, liền có cung nữ mang hai ghế dựa tới. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống, cũng rốt cuộc thấy được chân dung của Thái Hậu và Hoàng Hậu.

Thái Hậu gần 60 tuổi, nhưng bộ dáng chỉ chừng 50, khuôn mặt hiền hoà, tay trái cuốn một chuỗi Phật châu, nhìn hết sức bình dị gần gũi; Hoàng Hậu ngồi dưới Thái Hậu, ngũ quan đoan chính xinh đẹp, vóc người nhỏ nhắn, cười tủm tỉm nhìn về phía An Trường Khanh, nói: "Ngày trước lo các ngươi mới cưới, cũng ngại không cho người triệu các ngươi tiến cung. Nhân dịp hôm nay vào cung, tiện ban tặng phẩm chuẩn bị lúc trước, tránh các ngươi nói ta làm mẫu hậu bất công, ưu ái Thái tử phi."

Thái Hậu không mặn không nhạt mà đảo qua An Trường Khanh, chậm rãi chuyển Phật châu trên tay.

An Trường Khanh rũ xuống mắt, thầm nghĩ, đến rồi.

Y sớm có chuẩn bị, lúc này chỉ làm bộ sợ hãi nói: "Trường Khanh không dám, Thái tử phi thân phận tôn quý, lại là trưởng tẩu, mẫu hậu yêu thương cũng là đương nhiên. Trường Khanh và Vương gia không một câu oán hận."

"Tuy lời như thế, nhưng đều là hài tử ta một tay nuôi lớn, một chén nước cũng phải bằng nhau, không nỡ ủy khuất đứa nào." Hoàng Hậu cười bảo cung nữ bên cạnh mang tặng phẩm đến: "Xem xem có thích không."

An Trường Khanh vội vàng đứng lên tạ ơn. Trên khay cung nữ bưng đến, bày toàn ngọc bội thư họa, đều thích hợp cho nam tử dùng.

Nhận lấy tặng phẩm, An Trường Khanh ngồi xuống lần nữa, liền nghe Hoàng Hậu lại nói: "Dưới gối bổn cung chỉ có Thái tử và Chỉ Qua, Thái tử sớm thành hôn, hài tử cũng đã biết đi, bây giờ cũng chỉ có Chỉ Qua làm bổn cung không yên lòng. Giờ cuối cùng nó đã thành hôn, cũng là lúc khai chi tán diệp* rồi......"

(*Khai chi tán diệp: Ý nói sinh con, truyền huyết mạch tổ tiên)

An Trường Khanh trầm xuống, nghe nàng tiếp tục nói: "Các ngươi mới cưới, mẫu hậu cũng không muốn nhét người vào phòng các ngươi, chỉ là tính tình Chỉ Qua nóng nảy, Trường Khanh ngươi thân là Vương phi, nên khuyên vẫn phải khuyên, không thể cứ theo ý nó làm bậy, dù sao cũng phải có huyết mạch truyền thừa......"

An Trường Khanh rũ mắt, rất nhanh suy nghĩ những lời này của bà có ý gì, nhanh chóng có đối sách.

Y bỗng đứng dậy, nâng vạt áo, chắc chắn quỳ trên mặt đất dập đầu: "Thỉnh Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu trị tội, Trường Khanh không thể tòng mệnh."

"Đứa nhỏ này......" Hoàng Hậu cả kinh, liên thanh gọi người dìu y lên.

An Trường Khanh lại quỳ không chịu dậy, quật cường mà ngẩng đầu, âm vang nói: "Trường Khanh và Vương gia sớm có lời thề bạc đầu, đời này kiếp này, chỉ nguyện hai người bên nhau, bạc đầu không xa."

Tác giả có lời muốn nói:

# thật giả #

Túng Túng ( mừng thầm ): Thật sao?

Nhạ Nhạ: Hả? Không, nói để lừa Hoàng Hậu.

Túng Túng:......