Bảo Vệ David

7.46/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tác giả: Hông bít tên, website ông này đọc lôm côm không hiểu gì hết à Người dịch: hotstud Lý do mình thích dịch truyện này bởi vì mình thấy nó thú vị. Nó nói nên rất nhiều điều về văn hoá Mỹ, không p …
Xem Thêm

Tên tôi là Mark Chauvet. Tôi sinh năm 1975 và câu chuyện này bắt đầu khi tôi 26 tuổi. Sau tám năm ở trong quân đội, tôi trở về lại với cuộc sống đời thường, nơi mà tôi cũng không có hứng thú trở về cho lắm. Tôi đã luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở trong quân đội cả đời, nhưng khi tôi nhận ra rằng tôi là gay thì điều đó đã xáo trộn tất cả. Mặc dù tôi vẫn còn có thể ở lại, nhưng tôi thì lại không muốn giấu diếm sự thật về bản thân con người của mình và lại cũng không muốn hành hạ bản thân bằng việc ngắm những chàng trai nóng bỏng trong quân đội 24/7.

Sau khi rời quân đội, tôi trở về nhà; à thì, cũng gần tới nhà. Tôi thích câu cá, và vài năm trước tôi đã đi ngược dòng một con suối nhỏ chạy qua khu cây cối rậm rạp ở miền trung Wisconsin. Khi có cơ hội để thuê một khu trang trại nhỏ nằm ngay bên bờ con suối này thì tôi đã chớp ngay lấy nó. Khu trại cách nhà ba mẹ tôi ở khoảng 150 dặm (khoảng 240 km) và tôi cho khoảng cách như thế là hợp lý. Này nhé, họ không biết tôi là gay và tôi không nghĩ rằng là mình sẽ nói với họ. Ba tôi là quân nhân nghỉ hưu và ông không ưa gay, vì thế có một đứa con là gay hẳn sẽ là một vấn đề với ông. Mẹ tôi thì sẽ chấp nhận bất cứ điều gì thôi, nhưng tôi lại không chịu được ánh mắt của bà khi biết chuyện.

Nghe có vẻ như là tôi hơi yếu đuối nhỉ? Ừ, bằng cách nào đó thì đúng thế. Khi đó tôi không biết nhiều lắm về cuộc sống của một người gay. Tôi không có bạn gay nào và tất cả những kinh nghiệm sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của tôi chỉ là thủ da^ʍ với phim đen trên mạng. Giờ thì tôi chuyển tới một vùng nông thôn đặc sệt và tôi chẳng thể tưởng tượng là có thể tìm thấy mấy người gay ở đây. Đúng rồi, tôi biết, chuyện nghe có vẻ như là tôi đang trốn chạy, và có lẽ là tôi trốn tránh thật.

Mùa hè đầu tiên của tôi ở trang trại thật tuyệt. Tôi thích làm những công việc chân tay cần thiết để duy trì trang trại và đó cũng là một phần của hợp đồng thuê nhà. Họ đã giảm tiền thuê kha khá và đổi lại tôi phải dọn dẹp ngôi nhà mà không ti tiện để cho nó xuống cấp đến nỗi hỏng. Tôi đã làm quen với những công việc chân tay như thế khi còn trong quân đội và tôi thích công việc đó. Đi lang thang ở trong rừng và làm bất cứ việc gì tôi thích, chính là cách mà tôi muốn sống cuộc đời mình.

Ngôi nhà của tôi nằm bên trái khu trại cũ toạ lạc trên một ngọn đồi thấp. Nếu đi từ trên đồi xuống bạn sẽ tới một khu vực có rất nhiều sồi, vài cây gỗ thích và ngập tràn cây bụi. Ai đó đã đi lại tạo thành một con đường nhỏ từ trên khu rừng xuống tới dòng suối. Khi tôi tới con suối thì thấy một người đang ngồi câu ở đó rồi. Và có vẻ như con suối này cũng đủ chỗ cho hai người câu nên tôi đi tới bên bờ và gọi anh ta: "Này ông bạn, tôi câu cùng ở đây được chứ?"

Khi chàng trai quay lại và chuẩn bị để nói gì đó thì đột nhiên hai chân anh ta duỗi thẳng ra và anh ta ngã lăn vào dòng suối. Tôi vội vàng lội tới gần để hi vọng là sẽ giúp được anh ta nếu cần trong khi anh ta thì cố ngoi lên mặt nước để hớp không khí. Vì thế khi anh ta đang cố hít hơi và tìm cách đứng dậy thì tôi đã tới chỗ anh ta, tôi nhận ra rằng nước ở đây sâu khoảng ba feet (cỡ gần một mét) và anh ta có thể bị chết đuối nếu anh ta không tự đứng dậy được. Sau đó anh ta nhìn vào tay tôi và níu lấy nó như thể anh ta sẽ bị chìm xuống lần nữa.

Bây giờ thì tôi thực sự lo lắng là chàng trai bị đuối nước, nên tôi đứng dạng chân ra, cúi xuống và nhấc anh ta lên, bắt đầu đi về phía bờ. Tôi nhận ra rằng nếu tôi mà để chàng ta xuống bất cứ chỗ nào không phải là bờ đất khô ráo hẳn anh ta sẽ chết giấc đi mất.

Tôi thề là cho đến tận giờ phút này tôi không hề có một chút ý nghĩ đồng tính nào ở trong đầu mình về chàng trai, nhưng tôi đang bắt đầu thấy rằng tất cả những cử chỉ ngáp nước, lắp bắp thổi nước ra và giãy giụa từ nãy giờ đều có vẻ ... đáng yêu.

Dễ thương một cách lóng ngóng, không tổ chức. Và tôi thì đang ngắm một chàng trai cao khoảng 5 feet 8 (176 cm) và nặng cỡ 150 pounds (68kg), tóc màu đen óng loà xoà khắp nơi và đôi mắt màu xanh lục lấp lánh như lam ngọc. Tôi biết, so sánh đôi mắt với làm ngọc là cách so sánh cũ kỹ sáo mòn, lại còn uỷ mị nữa nhưng đó là thứ duy nhất hiện lên trong đầu tôi khi nhìn thấy đôi mắt chàng trai. Và hiện giờ thì tôi nghĩ rằng chàng khoảng 30 tuổi, lại vì cái quần short của chàng đang mặc đã ướt hết và dính sát vào người nên tôi có thể thấy là chàng còn có một bộ hàng khá đẹp nữa.

Như lời tác giả nói ở đầu truyện thì câu chuyện bắt đầu vào khoảng năm 2001. Đó là lý do tại sao giọng văn của tác giả ở giai đoạn này tương đối rụt rè, nhân vật cũng khá kín đáo. Nên nhớ ở thời gian này toàn nước Mỹ vẫn chưa có bang nào cho phép hôn nhân đồng giới. Trước thời gian này sự ra đời của hai đạo luật DOMA (Defense of Marriage Atc) 1996 và Don"t Ask Do"nt Tell - 1994 cho thấy sự bảo thủ của nước Mỹ đối với chủ đề này như thế nào. Đến 2004 mới có Massachusetts là bang đầu tiên công nhận hôn nhân đồng giới. Nhưng cũng phải đến mãi gần đây, trong nhiệm kỳ của tổng thống Obama, với sự ủng hộ của tổng thống và việc toà án tối cao lần lượt tuyên bố hai đạo luật trên vi hiến, và việc xử thắng nghiêng về hướng ủng hộ tự do hôn nhân, nhưng vẫn đẩy quyền chứng nhận hôn nhân đồng giới về các bang thì mới dẫn đến việc hàng loạt các bang bắt đầu có các vụ kiện để thông qua hôn nhân đồng giới. Hệ thống luật pháp của Mỹ, cũng như mọi sinh hoạt khác của người Mỹ, hoạt động theo hướng thích những cái cụ thể. Ví dụ luôn luôn phải có người bị hại khởi kiện thì toà mới xử, chứ toà không khơi khơi ra phán quyết chung chung là họ ủng hộ hôn nhân đồng giới hay không. Sau đó rồi các phiên xử về sau thì cứ theo án lệ đó mà làm. Các bạn nào đi học viết theo phong cách Mỹ thì biết điều này, luôn luôn phải chú ý đến ví dụ, càng cụ thể chi tiết thì càng tốt. Xem thêm về lịch sử hôn nhân đồng giới tại Mỹ và các vụ kiện liên quan ở trang wiki: https://en.wikipedia.org/wiki/Same-se..._United_States

Có vẻ như là chàng thì đã bắt đầu muốn nói gì đó từ khi tôi nhấc chàng lên từ trong suối, và đến bây giờ thì có lẽ chàng đã chuẩn bị để nói ra, nên tôi đặt chàng trai xuống. Chàng ngước đôi mắt tuyệt đẹp lên nhìn tôi và nói: "Anh doạ tôi vãi cả c... ra đây này".

Tôi cúi xuống trước mặt chàng và nói: "Zai ơi em cũng doạ anh vãi cả ra luôn ý. Anh cứ tưởng là em định tự tử trong dòng suối đấy. Em ổn cả chứ?" Tôi với tay ra và gạt một giọt máu nhỏ đọng trên trán chàng trai. Ôi thế quái nào mà tôi lại làm thế nhỉ, có phải cử chỉ ấy rất là ... đồng tính không.

Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn theo bàn tay tôi chạm vào trước trán của anh, nhưng anh cũng không né tránh nó. "Em bị xước trán rồi này. Em ổn chứ?"

Anh chàng cúi đầu xuống một chút và nói với vẻ ngượng ngịu: "Tôi thấy mình như thằng ngốc, bình thường tôi không có lóng ngóng như vầy.”

Sau đó anh chàng ngước lên nhìn tôi và cười ngượng nghịu và rồi đột nhiên tôi nhận thấy một thứ cảm giác mà tôi chưa từng có bao giờ. Trong một vài giây, hoặc là chẳng giây nào cả, chàng trai bỗng nhiên trở thành trung tâm thế giới của tôi. Cảm giác ấy giống như khi bạn nhìn thế giới qua một chiếc camera và bạn đang chỉnh máy tập trung vào một mục tiêu nào đó khiến cho mọi thứ xung quanh bị mờ đi. Khi tôi nhìn vào trong mắt em, tôi ước gì có ai đó bắn thẳng vào đầu mình bởi vì đôi mắt ấy như đang cuốn hút tôi làm tôi ngã vào trong ấy. Trong khi đó thì anh chàng vẫn tiếp tục cười và tôi biết em có thể thậm chí đang nói chuyện với tôi trong lúc tôi lún chìm càng lúc càng sâu hơn vào trong mắt em.

Rồi đột nhiên tôi ngã ngồi ra mặt cát phía sau trong khi đôi mắt tôi thì vẫn dính chặt vào anh chàng. Có vẻ điều đó làm anh chàng bắt đầu có một chút lo lắng.

Thêm Bình Luận