Chương 30: Chồng của Hoài Thục

Cô đi thoăn thoắt sau lưng cậu, đến đoạn cậu dừng lại, cô thắng lại ngay lập tức, ngẩng mặt lên hơi bất ngờ. Cậu liền nói:

“Chị đi cẩn thận đó, ở đây rất nguy hiểm!”

Cậu nói giọng nghiêm túc, cô liền cười khì rồi nói:

“Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Tại sao lại nguy hiểm?”

Cậu nhìn A Tỳ đứng sau lưng cô rồi nói:

“A Tỳ! Hết việc của ngươi rồi, ngươi ra ngoài đi!”

Cô quay lại thấy A Tỳ cúi đầu rồi lùi lại phía sau. Đúng như cô nghĩ, nơi đây có thể gọi là cấm địa của nhà họ Hoàng, không phải ai cũng được bén mảng tới.

Cô quay lại nhìn cậu, chợt có một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt thanh tú điển trai của cậu. Cô chớp mắt rồi hỏi:

“Chúng ta đi được chưa?”

Cậu gật đầu nhẹ rồi nói:

“Chị đi theo dấu chân của tôi nhé! Bước sai là sẽ đạp vào bẫy đó!”

“Bẫy?”

Cô vừa nghe tới bẫy đã lạnh toát mồ hôi. Cô nhìn mấy ô gạch hình lục giác được sắp xếp trông có vẻ rất hài hòa, nhưng vẫn có cái gì đó lạ lạ. Cô nhìn chăm chú vào chân cậu, cậu nói:

“Chị đi theo chân tôi, tôi đi đạp ô nào chị hãy đạp ô đó.”

“Nếu lỡ chân thì sao?”

“Thì mất chân!”

Cô liền trợn mắt lên nhìn, liếc quanh rồi nói:

“Nguy hiểm vậy sao? Không biết trẻ con có hay vào đây chơi không?”

“Không ai được phép vào đây, lúc nào cũng có người canh cổng hết. Nhìn cho kỹ này!”

Cô gật đầu rồi bước theo cậu. Cậu bước qua ô nào thì cô sẽ bước qua ô đó, đến khi đặt được chân lên bậc thềm cô mới bắt đầu thở phào. Cậu lấy trong người ra một chìa khóa rồi mở ổ khóa, cô chỉ đứng qua một bên dòm ngó, lát sau cạch một phát cửa liền được mở ra. Cô chớp mắt mỉm cười nhìn cậu, như đang rất háo hức chờ đợi vậy. Thật ra, cô đã chờ đợi giây phút này; mọi chuyện giống như đương không lại lượm được vàng vậy. Vừa mới suy nghĩ tới phòng thờ thì ngay sau đó cô được đưa vào phòng thờ, cậu giơ tay đẩy cửa ra rồi nói:

“Chị vào đi!”

Nói xong thì cô liếc nhìn cậu cẩn trọng, cậu mỉm cười rồi nói:

“Trong đây không có bẫy gì đâu, chị yên tâm mà vào đi.”

Nói rồi cô mới dám bước vào, cậu quay lại khép hờ cửa. Cô liếc quanh một lượt mà mặt bỗng bừng sáng lên. Bên trong đúng là rất hoành tráng, tất cả bài vị và bàn ghế đều được làm bằng vàng, thậm chí cả mấy cái đế để nến cũng được làm bằng vàng, vải màu vàng, ánh nến cũng màu vàng. Cô há to miệng ra không khỏi ngạc nhiên trầm trồ. Cậu ho một cái, cô nghe xong mới khép miệng lại được, cười gượng rồi nói:

“Mẹ bảo cậu dẫn tôi vào đây làm gì vậy?”

“Thắp nhang cho anh hai…”

“Là ai?”

Cậu chợt dừng lại một nhịp, đôi môi mím vào nhau, mắt chợt có chút ưu tư. Cậu trả lời:

“Là chồng của chị…”

Cô vừa nghe tới đó liền nhìn quanh khắp các bài vị. Cô nhìn từ trên xuống dưới, bài vị được sắp xếp như kiểu bậc thang, có lẽ đó là cách sắp xếp vai vế trong gia đình. Người được đặt cao nhất kia chắc là ông nội chồng Hoàng Hạc rồi, kế bên là chắc là bà nội Thương Hy, tại hai người được đặt bài vị ngang nhau, nhưng cô chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám nói ra. Nhìn xuống một bậc, cô thấy tên Hoàng Gia Hậu, cô liền nghĩ ngay đó là ba chồng, thêm một dọc thê thϊếp được đặt dưới một bậc, không phải ngang hàng. Liếc qua thấy cô đang chăm chú nhìn bài vị, cậu liền nói:

“Muốn hỏi gì không? Thắc mắc gì chị cứ việc hỏi tôi.”

Nói vừa xong thì y như rằng, cô hỏi ngay:

“Bài vị Hoàng Gia Hậu, có phải đó là…”

“Là ba của tôi, ba chồng của chị đó.”

“À, tôi đoán đúng rồi, nhưng mà phía dưới là sao?”

Cô liếc nhìn qua hơn hai mươi cái bài vị phía dưới.

“Là thϊếp của ba, chết rồi. Tuy được thờ phụng ở nhà họ Hoàng, nhưng họ không được đặt ngang hàng với ba, chỉ có mẹ… là chính thất mới được.”

Nói rồi bỗng dưng đôi mắt cậu lại buồn đi đôi ba phần, cô chỉ nghĩ đơn giản chắc cậu thấy buồn vì ba mình. Không cảm thấy có gì lạ, cô từ từ quay mặt lại, nhìn xuống bài vị phía dưới một bậc nữa thì thấy tên Hoàng Gia Minh. Cô cảm thấy trái tim có gì đó lạ lạ liền ấp úng hỏi:

“Hoàng Gia Minh là chồng của tôi có phải không? “

Cậu liền gật đầu. Thấy phía dưới là sáu cái bài vị, cô hỏi tiếp:

“Sáu người này là vợ của chồng tôi cả sao? Không có ai làm chính thất à?”

“Họ đã chết trước khi về được đây, nên chỉ được xem là thϊếp, chỉ có chị mới được xem là chính thất.”

Cậu nói bằng giọng điệu buồn chán, cô nghe xong cũng chỉ biết “à” lên một tiếng. Cô chợt thấy cậu cầm mấy cây nhang, đốt rồi lấy tay vẫy khói, đưa qua cho cô.

“Chị thắp nhang đi!”

Cô cầm nhang trên tay, mắt cứ nhìn chăm chăm vào tấm bài vị, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

“Hoàng Gia Minh! “

Cô cắm nhang xong thì quỳ xuống. Nhìn dòng chữ hưởng dương mười bảy tuổi, cô chợt thấy xót xa, chàng chết trẻ quá! Thật sự cô không hiểu được cảm giác lúc này là thế nào, dù sao đó cũng là chồng cô. Nói gì thì nói, đời này cô đã được định là vợ người ta, dù người ta chết hay sống cũng là chồng cô. Nghĩ vậy, cô bái lạy một lạy rồi đứng dậy, nhìn vào bài vị mà mắt cay sè. Cô buồn bã nhìn nhang khói đang bốc lên, miệng lầm bầm:

“Tôi còn chưa được thấy dung nhan của chàng. Tôi rất tò mò chồng tôi rốt cuộc trông như thế nào?”

Cậu quay qua nhìn cô, im lặng một hồi rồi nói:

“Đi theo tôi!”

Cậu đi trước, cô liền theo sau.

“Cậu dẫn tôi đi đâu?”

Cậu giơ tay cầm lên lọ hoa, xoay một phát thì phía sau liền có một cánh cửa mở ra. Cô còn chưa kịp nói gì, cậu đã cầm cây nến bên ngoài đi vào trong; không suy nghĩ nhiều, cô cũng đi vào. Lát sau bước vào thấy cậu đang thắp nến, phút chốc căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, cô liếc nhìn rồi mò mẫm bước vào. Cậu vừa thắp nến xong thì ngoắt cô lại.

Cô tiến lại gần, cậu nói:

“Đây là chân dung anh Hai lúc còn sống, được vẽ lại khi anh vừa tròn 17 tuổi.”

Cô thấy có chút bàng hoàng, có chút căng thẳng. Cô quay mặt qua từ từ rồi nhìn lên tấm ảnh được vẽ lại. Mười bảy tuổi mà tướng công cô lại có gương mặt đanh đá như thế này, cô mỉm cười rồi che miệng lại. Cậu Cảnh Minh thấy lạ nên hỏi:

“Sao thế? Sao chị lại cười?”

“Chồng tôi đây sao? Lúc nhỏ chắc là nghịch lắm nhỉ, trông mặt bướng thế kia?”

Cậu mỉm cười rồi nhớ lại hình ảnh của cậu Gia Minh khi còn sống, cậu nói:

“Có chút đúng. Chị nói đúng đó, hồi nhỏ anh rất nghịch, lại còn hay chọc phá mấy phu nhân của ba, tính ra nhà có anh là phá nhất! Tấm hình này khó khăn lắm mới vẽ được, vì anh không chịu vẽ, cứ mặt nhăn mày nhó, làm khó ông họa sĩ, nên mới có bức ảnh này. Đây cũng là bức duy nhất còn sót lại của anh kể từ sau vụ hỏa hoạn đó…”

“Hỏa hoạn?”

Cô đang cười mỉm ngắm nghía chồng mình thì chợt không cười nữa, ánh mắt có chút bất ngờ.

“Vâng, là hỏa hoạn. Đám cháy lớn đến nổi không tìm ra được xác của anh.”

Cậu nói xong thì ánh mắt chợt buồn. Cô nhìn cậu rồi mỉm cười, tình anh em giữa họ chắc phải tốt lắm vì nhìn ánh mắt cậu thấy rất nhiều suy nghĩ trong đó, nhưng nhiều nhất là nỗi buồn. Cô liền huých tay cậu, mỉm cười rồi nói:

“Không sao rồi mà, sống chết có số cả, nên đừng buồn nữa. Chẳng phải anh cậu đã có tôi rồi sao? Tính ra chàng ấy cũng không mấy thiệt thòi!”

Cậu mỉm cười đáp lại:

“Đúng vậy, anh ấy thật không thiệt thòi gì khi cưới được chị.”

Thấy cậu Cảnh Minh nghiêm túc quá nên cô chợt xua tay.

“Tôi nói chơi thôi, tôi thì có gì mà tốt đâu chứ. Cậu đừng coi nó là thật nha, không phải như vậy đâu!”

Nói xong cô liền nhìn mấy bức tranh được treo bên trên; tranh cũng được sắp xếp giống như bài vị, ai lớn nhất thì được treo cao nhất, từ từ sắp xuống dưới. Cô nhìn qua dàn thϊếp của ba chồng, dung nhan người nào người nấy toàn thuộc hàng tuyệt sắc giai nhân. Cô giơ tay chỉ chỉ rồi đếm đếm.

“Hai mươi chín…”

Tổng cộng có hai mươi mốt người thϊếp đã chết, tám bà còn sống, và tính cả bà Hoàng nữa thì tổng cộng là ba mươi người vợ. Cô cảm thấy con số này thật hoành tráng, cô liếc qua cậu.

“Ba mươi người vợ?”

Cô nhìn cậu, nói giọng thản thốt. Cậu gật đầu rồi nói:

“Đó là bình thường thôi!”

“Bình thường? Bình thường cái nổi gì chứ, lấy nhiều vợ như thế mà là bình thường à? Sao tôi thấy ông nội chỉ có một người vợ, thế thì đã sao?”

Cậu nghe thấy thế thì bật cười, cậu nói:

“Không phải đâu!”

“Chứ còn gì? Cạnh hình ông nội chỉ có hình một người phụ nữ!”

“Thϊếp của ông nhiều đến độ không thể nào chất hết bài vị trong đấy, và tranh có treo đến kinh thành cũng vẫn chưa hết, nên không treo thôi. Chị suy nghĩ đơn giản quá rồi!”

Nghe xong mặt mũi, miệng mồm của cô đơ ra hết. Cô chu mỏ rồi lấy tay phủi phủi, coi như chưa nói gì đi, còn bị cậu cười chê. Đúng là nhà họ Hoàng trong truyền thuyết thật, không những tài sản hoành tráng mà chuyện nạp thϊếp cũng quá là hoành tráng! Cô liếc mắt qua mấy bức chân dung bên cạnh thì chợt nhớ đến tiểu thư Hoàng Hoa. Mục đích cô vào đây là để xem dung nhan của tiểu thư ấy mà nãy giờ toàn nói chuyện không đâu, tới giờ mới có đà để hỏi tiếp.

“Cậu Cảnh Minh…”

“Hả?”

Cậu đang ngắm nghía ảnh của ông Hoàng thì quay qua hả một tiếng. Cô mỉm cười gượng gạo rồi hỏi tiếp:

“Vậy… ngoài chân dung của các thϊếp ra, ở đây có họa bức nào của vợ cậu không?”

“Vợ tôi? Tôi làm gì có vợ?”

“À thì, tôi nghe nói lúc trước có vị tiểu thư nào đó được qua đây ở, còn đính hôn với cậu nữa mà…”

“Ý chị nói Hoàng Hoa?”

Cô như vớ được vàng liền gật đầu mạnh. Cậu điềm tĩnh trả lời:

“Tôi cũng không biết nữa.”

Cô liền nhíu mày rồi nói:

“Dẫu sao cũng là vợ sắp cưới, sao cậu lại nói là không biết? Nghe sao vô tình quá vậy?”

“Tôi không quan tâm đến những việc làm của mẹ, tôi cũng không muốn dính dáng đến những vị tiểu thư ấy! Tất cả chỉ là sự sắp xếp!”

Cô nhìn quanh một lượt, chăm chăm vào mấy bức chân dung bên kia. Nhìn kiểu tóc và lối trang điểm khác hẳn với mấy phu nhân bên đây, khác với cả thϊếp của chồng cô, nên cô có thể suy đoán ra là họ vẫn chưa chồng, mà nếu chưa chồng thì có lẽ liên quan tới tiểu thư Hoàng Hoa vì cô ấy cũng chưa chồng, cô ấy chưa thành thân với cậu Cảnh Minh cơ mà. Cô liền tiến lại gần đó, quả thật nhà họ Hoàng chọn người phải nói rất là đỉnh, toàn dung nhan tuyệt sắc thôi, nhưng vừa nhìn cô đã có cảm giác ớn lạnh. Cùng là ngắm chân dung người chết nhưng cớ sao nhìn qua đến đây cô lại có cảm giác lạnh toàn thân, thậm chí cả gót chân cũng bị tê? Cô nhìn vào mặt họ, toàn là con gái tuổi còn son sắc, nhưng cô có cảm giác họ đang muốn nói với cô điều gì đó thì phải, bởi họ như đang tức giận, đang muốn gào lên.

Cô cứ đứng trơ người ra đó nhìn, không thể rời mắt được nữa chứ không phải không muốn rời mắt, họ như kiểu muốn cô nhìn thật kỹ họ. Sau đó, cô lại nghe văng vẳng bên tai tiếng khóc của rất nhiều cô gái trẻ tuổi, họ cùng lúc ồ ạt gào thét lên, rồi những bức tranh từ từ chảy nước mắt, mặt mũi họ mếu máo, nhăn nhúm lại nhìn thật sự rất đau khổ. Cô không thể gọi cậu Cảnh Minh được, miệng cô như dần đông cứng lại, cô cảm nhận được cả những ánh mắt và mái tóc của những bức chân dung đó chuyển động. Cô liền nhắm mắt lại, lúc ấy chỉ cần cậu Cảnh Minh mà chạm vào người cô một cái hay gọi một tiếng cũng được, không hiểu tại sao họ lại hù dọa cô. Sau đó, cô liền nhìn thấy những hình ảnh phớt qua trong đầu mình, tua qua rất nhanh, phớt qua tiếng người bị quăng xuống nước nghe cái ùm, thêm tiếng gậy đập vào đầu ai đó, lại thêm tiếng hét, rồi lại thêm tiếng đao kiếm đâm vào người. Mọi thứ như một bãi chiến trường, hỗn loạn thật sự chứ không phải bình thường, giống như kiểu bọn họ đang cho cô xem, họ đã phải chết như thế nào, 12 cái chết, 12 cuộn phim được chiếu trong đầu cô.

Bỗng lúc ấy có một cơn gió như lực đẩy của một cánh tay đẩy cô té ngược ra phía sau, cô té xuống cái rầm. Cậu quay mặt lại nhìn, thấy cô đang bò dưới sàn, ôm cánh tay rồi xuýt xoa. Cô ngẩng mặt lên thì chợt thấy một cái gì đó dài dài, được nhét trong kẹt ghế. Cô lôi nó ra rồi xoa cái mông, ôi chưa lành mà đã bị té một phát trời giáng thế này thì đau phải biết. Cô xuýt xoa rồi mở cái cuộn giấy được vo tròn lại, nhíu mày nói:

“Không biết cái gì đây?”

Cô nghĩ nó là một bức tranh bị rơi xuống, cuộn tròn dưới kẹt ghế nhưng không ai phát hiện ra. Thế là, cô liền mở ra xem thử. Vừa mở góc tranh thì đã thấy chữ “Hoàng Hoa”, mắt cô chợt sáng lên, vội mở ra thêm. Lúc mở hết bức tranh ra, cô trợn mắt lên hốt hoảng: Là vị tiểu thư ấy, là người con gái trên đầu bà Dung, là người cô thấy bị treo ngoài gốc cây, gương mặt giống y như đúc. Cô bụm miệng mình lại vì bất ngờ. Đột nhiên có cái gì sáng lên, phất một cái nhảy ra khỏi bức ảnh, nhưng bị cậu Cảnh Minh chộp lấy rồi dán ngược lên tường. Trong khoảnh khắc thứ ánh sáng đó vụt lên, cô đã nghe được một câu khiến đầu cô lâng lâng như chết lặng:

“Bà Dung là cá trê tinh, bà ấy không thể thở trên cạn được nên đã ăn phổi của tôi và lấy hồn tôi trên đầu bà ấy! Xin hãy giúp tôi, chân tướng ngoài vườn hoa Huệ, ngay gốc cây si!”

——————————————–