Chương 1: Sét Đánh

**Đôi lời gửi gắm**

Xing là editor của truyện, do làm cá nhân nên truyện có thể chậm đôi chút, mong các bạn độc giả thông cảm. Tuy nhiên Xing sẽ cố gắng bám sát bản raw nhất có thể.

Trong quá trình edit, Xing sẽ cố gắng chuyển các từ, cụm từ hoặc thành ngữ bản gốc về tiếng Việt sao cho sát nghĩa nhất, chỗ nào không thể, Xing sẽ để nguyên, có kèm chú thích.

Truyện thuộc thể loại mạt thế, nữ chính trọng sinh từ thế giới huyền huyễn nên vấn đề xưng hô Xing sẽ tùy theo hoàn cảnh, tùy theo giai đoạn cũng như cảm xúc của nhân vật. Vì vậy nếu không hợp gu bạn nào, có thể click back, đây là văn phong của mình, mong đừng nói lời cay đắng.

Ngoài ra Xing đã edit hoàn hai bộ: “Xuyên thành tiểu tỷ tỷ vạn năng của nam phụ" - thể loại xuyên không, ngôn tình, sủng 1x1, dân quốc (bản đã beta trên yy) và “Tui có chín sư huynh tiên phong đạo cốt" - thể loại tu tiên, ngôn tình, sủng 1x1, dưỡng thành, cả nhà có thể đọc thử trong lúc chờ truyện hoàn.

Cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã nhảy hố, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (Cúi đầu)

**Chương 1: - Sét đánh**

“Ầm ầm ầm….”

“Rống rống rống…”

Ngoài ban công trước cửa phòng 203, một con tang thi có làn da xám trắng, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, trên người mặc áo vest không ngừng va đập vào cánh cửa gỗ màu trắng. Khung cửa bị nó đập ầm ầm tạo ra rung động lớn.



Ở phòng khách trong nhà, một cô gái dung mạo xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, trên người diện bộ quần áo thoải mái dễ vận động đang ngồi trên ghế sofa, không coi ai ra gì ăn lẩu tự sôi.

“Nồi lẩu nhỏ này cũng cay quá đi mất!”

“Đã thật!”

Mồ hôi phủ kín trán của Cốc Vũ, khuôn mặt cũng đỏ bừng, cô không ngừng há to miệng thở ra hít vào xuýt xoa, trên mặt lại để lộ biểu tình hưởng thụ.

“Thứ đồ ăn ngon như vậy cũng chỉ có nhân loại mới làm ra được. Thế thì xem ra làm người vẫn khá ổn, ít nhất không thiếu đồ ăn ngon.”

Khoảng mười ngày trước, Cốc Vũ vẫn là một tiểu yêu tinh tự do tự tại xưng bá một phương ở rừng Vân Vụ. Ai mà ngờ được rằng sét đánh giữa trời quang, một đạo thiên lôi trực tiếp bổ thẳng vào cơ thể mềm yếu non nớt của cô.

Uy lực của thiên lôi mạnh mẽ vô cùng cũng đồng thời mở khe hở không gian ra. Linh hồn của cô men theo khe hở không gian, đi tới thế giới này, sống lại một lần nữa trong thân thể của một cô gái vừa mới chết.

Là thân thể của nhân loại nhưng lại ngoài ý muốn phù hợp vô cùng với linh hồn của cô. Có lẽ đây chính là duyên phận nhỉ?

Chủ nhân của thân thể này cũng có tên Cốc Vũ, ngay lúc mạt thế tới, thầy giáo và bạn bè đều biến thành tang thi. Vì quá kinh hoàng, cô bé trượt chân một cái, đầu đập thẳng vào chỗ nhô ra trên ghế, trực tiếp tắt thở. Cũng may nguyên chủ vừa mới chết không lâu nên tiểu yêu tinh có thể tiếp thu một phần nhỏ ký ức hàng ngày mỏng manh của nguyên chủ.

Trải qua một khoảng thời gian dung hợp, về cơ bản cô đã thích ứng hoàn toàn với thế giới xa lạ nơi đây.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”



Tang thi ngoài ban công vẫn còn không ngừng va chạm mạnh vào cửa sổ.

Cốc Vũ vừa ăn xong một miếng dăm bông, liếc mắt nhìn tang thi, miệng chửi thầm: “Thế giới này của các người thứ gì cũng tốt, mỗi tội không có linh khí, ta đây đã tìm gần nửa tháng mà xíu xiu linh khí cũng không thấy đâu.”

“Bạch Dương tỷ tỷ có nói rằng, một con yêu tinh nếu không nỗ lực tu luyện, không có mộng tưởng thành tiên thì đó không phải một yêu tinh tốt. Như vậy đời yêu chẳng còn ý nghĩa gì, chẳng khác một cái vỏ rỗng, so với cái xác không hồn còn kém hơn.”

Bản thân Cốc Vũ vẫn luôn cho rằng mình là một yêu tinh tốt một lòng tu luyện thành tiên đã thoát khỏi cảnh giới thấp kém. Mặc dù thế giới này không có chút linh khí nào nhưng cô vẫn cố gắng tìm kiếm cách thức để có thể tiếp tục tu luyện.

“A a a……”

Tuy nhiên tang thi nghe không hiểu lời nói của cô, vẫn tiếp tục tông cửa như cũ, miệng nó không ngừng đóng mở, ý đồ cắn được miếng thịt tươi mới vào miệng.

“Đàn gảy tai trâu.” Cốc Vũ chửi thầm một câu, ăn nốt lát khoai tây cuối cùng, đậy nắp lại, bọc hết trong túi ni lông rồi đặt ở góc tường.

Cô tiếp tục lấy một lọ nước súc miệng từ ba lô phía sau lưng ra, đi vào trong WC, súc miệng, sau đó tới gần cánh cửa ở ban công, mở cửa sổ bên cạnh ra. Con tang thi lập tức vọt tới.

Nhìn hai tay đang duỗi dài cùng cái miệng không ngừng đóng mở muốn cắn mình một ngụm của tang thi, Cốc Vũ không vui mắng: “Tốt xấu gì cũng làm hàng xóm với nhau cả đêm, sao mi vẫn muốn ăn tao thế? Một chút lễ phép cũng không có. Tuy mi không lễ phép nhưng tao vẫn còn là người biết nói đạo lý.”

Cốc Vũ vươn ngón tay trắng nõn thon dài ra, không ngừng vẽ vòng vòng trong không trung. Từ đầu ngón tay tràn ra từng tia ánh sáng màu trắng ấm áp. Ánh sáng này vườn theo ngón tay rồi hướng thẳng về phía đại não của tang thi, sau đó từ đỉnh đầu tang thi bắt đầu xoay tròn xuống dưới.