Chương 1: Tôi là gay

@Vianvian: Mình đã trở lại đây (๑ÒωÓ๑) Mình sẽ post trước 1 chương để đặt gạch, khi nào edit được tầm 70% mình sẽ đăng dần lên để đảm bảo truyện không bị drop nhé ( ˘ ³˘) Hố mới này sẽ không làm các bạn thất vọng đâu (人・㉨・)♡

Trần An Lâm bọc khăn tắm, nằm trong phòng VIP của thẩm mỹ viện cao cấp nhất thành phố Q đợi Tiểu Tĩnh tới chăm sóc da cho mình.

Phòng VIP rất lớn, chỉ có hai chiếc giường. Mặt tường được lát bằng gạch men sứ, bốn mặt đều được gắn một chiếc gương lớn, đèn trần nạm thủy tinh, ánh đèn vàng ấm áp làm người ta thư giãn, thoải mái.

Trần An Lâm rất thích cách thiết kế ở nơi này, bây giờ cô thích những thứ tục khí, những thứ mà liếc mắt một cái là có thể thấy đó là đồ cao cấp, đắt tiền.

Chiếc ti vi màn hình phẳng treo trên tường đang chiếu quảng cáo về thẩm mỹ viện - Thẩm mỹ viện XX, cung điện của phụ nữ.

Phụ nữ không có tiền có thể tới cung điện như thế này sao? Trần An Lâm nghịch nghịch móng tay. Dù sao, bản thân mình mười năm trước cũng không tới nổi. Cô nhớ lại bản thân mình mười năm trước, cười khinh miệt.

Di động bên cạnh bỗng kêu "tinh!" một cái, có tin nhắn WeChat. Cô mở ra, điện thoại tự động nhảy đến màn hình cuộc trò chuyện giữa cô với thám tử tư tl, anh ta gửi đến mấy bức ảnh. Cô dùng ngón tay vừa được chăm sóc tỉ mỉ mở từng cái, bên trong ảnh là một đôi nam nữ, trai tài gái sắc. Cô nhẹ nhàng a một tiếng, dùng ngón cái và ngón trỏ phóng to khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh lên, híp mắt nhìn nhìn... Hình như là minh tinh mới nổi trên mạng mấy hôm nay.

"Chị An, chẳng phải đây là cái cô Triệu Văn dạo này đang hot trên mạng sao?" Tiểu Tĩnh đẩy xe dụng cụ vừa chuẩn bị xong đến cạnh cô.

"Vậy sao...? Lớn lên trông cũng xinh xắn đấy." Trần An Lâm cười nói, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ giãn ra.

"Cũng tạm thôi... Phản ứng của cộng đồng mạng với cô ta cũng chẳng ra gì, nghe nói gần đây cô ta câu được vị kim cương lão ngũ* Trần Trạch Ích, thế nên cô ta cũng không phải loại hiền lành gì." Tiểu Tĩnh ngồi lên ghế chuyên dụng của mình, bắt đầu bôi mặt nạ cho cô.

"Em nói xem, cái cô Triệu Văn này có đẹp bằng chị không?" Trần An Lâm lại cười hỏi cô.

"Không hề! Cô ta không có cửa đâu! Em nói thật, chị đẹp hơn mấy cô minh tinh nổi tiếng không biết bao nhiêu lần, chị có khí chất đặc biệt, cái kiểu khí chất của mỹ nhân ấy, tỏa ra từ trong xương tủy." Tiểu Tĩnh kích động đáp lại nhưng động tác trên tay vẫn rất chuyên nghiệp.

"Thật sao...?" Trần An Lâm kéo dài giọng, giống như thật sự đang băn khoăn về vấn đề này.

Sau đó cô nhắm mắt lại để Tiểu Tĩnh bôi mặt nạ cho mình.

Trong phòng VIP rất yên lặng, chỉ có tiếng điều hòa cùng với tiếng động khẽ khàng của Tiểu Tĩnh. Yên lặng đến mức Trần An Lâm suýt chút nữa chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, có tiếng mở cửa.

"Em nằm ở đây ạ?" Một giọng nữ được cố ý ép xuống đến mức thấp nhất.

"Đúng rồi." Là giọng của Tiểu Mai.

Trần An Lâm nhắm mắt, cảm giác bên cạnh có một làn gió thổi qua, giường bên cạnh có người nằm lên.

"Dạo này em chăm tới chăm sóc da nhỉ." Tiểu Mai dịu dàng nói.

"Vâng..." Giọng nói kia rất bé, cảm giác khô khốc như đã lâu không nói chuyện.

"Vì sao thế?" Tiểu Mai lại hỏi.

"Vì... người em thích... bây giờ ngồi trước em..." Giọng nói vốn lạnh nhạt xa cách bỗng xen lẫn cả sự ngại ngùng.

Nghe vậy, Trần An Lâm không nhịn được mà mở mắt nhìn sang nữ sinh ở giường bên cạnh. Cô bé ngoan ngoãn nằm trên giường, tóc mái dài gần như che khuất đôi mắt, tóc ngắn ôm mặt, tổng thể ngũ quan rất xinh đẹp.

Nhưng, Trần An Lâm cảm thấy cô bé có chút kỳ quái, có thể bởi vì trong ánh mắt của cô bé lộ ra cảm giác u ám, tối tăm.

**

Trần An Lâm ngồi trong xe, nhìn ảnh chụp trên di động. Trong ảnh là hình ảnh một người phụ nữ như chim nhỏ nép vào trong ngực người đàn ông, anh ta cười rất thoải mái, vươn tay véo nhẹ cằm cô ta, khung cảnh đằng sau là khách sạn W nổi tiếng của thành phố. Trần An Lâm cảm thấy dạ dày quay cuồng, nôn khan mấy cái.

Cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghĩ, mười năm này sao lại có thể trôi qua nhanh đến vậy.

Cô vốn sống ở trấn nhỏ cạnh thành phố Q, bởi vì thành tích thi đại học rất tốt nên sau khi vào Đại học Q thì quen Trần Trạch Ích cũng xuất thân từ thôn nhỏ. Trần Trạch Ích điển trai, tính cách lại dịu dàng, hai người vừa ý nhau nên rất nhanh sau đó trở thành một đôi. Cô còn giúp anh thành lập công ty hiện tại, Trần Trạch Ích rất cảm kích cô, sau khi tốt nghiệp đại học hai người liền kết hôn.

Nhưng, đàn ông mà, có chút tiền sẽ trở nên hư hỏng.

Công ty dần dần phát triển, hắn ta cũng bắt đầu đi qua đêm, cô nghe nói hắn ta ở bên ngoài nuôi tình nhân. Thậm chí, báo chí thành phố Q còn gắn cái danh hiệu "Kim cương vương lão ngũ*", mà anh ta cũng tuyên bố là mình độc thân. Vì chuyện này mà cô đã cãi nhau với hắn ta mấy lần, kết quả đều là hắn ta sập cửa bỏ đi. Sau đó hắn ta cũng không về nhà, ngày ngày luẩn quẩn trong các khách sạn khác nhau, cùng lên đầu báo với đủ loại phụ nữ.

*Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Tình cảm với Trần Trạch Ích cũng bị hắn ta hoang phí đến cạn kiệt, bây giờ cô không còn cảm giác gì, không yêu cũng không hận. Cô của hiện tại thường xuyên trang điểm lộng lẫy ra ngoài gặp gỡ những người đàn ông khác, không ai biết cô đã kết hôn, không ai biết cô đã có chồng, đàn ông quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của cô ngày càng nhiều. Cô không thiếu tiền, cả ngày chìm đắm trong vàng son, kɧoáı ©ảʍ thân thể làm cô tạm quên đi sự bất hạnh mặt tinh thần.

Cô khẽ cười một tiếng, lái xe đến trước cửa khách sạn W.

Không phải đi bắt gian mà cô đến để tìm niềm vui.

Bên trong khách sạn W có một quán bar, cô thường đến đây, cũng từng gặp rất nhiều đàn ông chất lượng cao ở đây.

Đỗ xe xong, cô dẫm chân trên đôi giày cao gót đắt tiền lả lướt tiến vào quán bar. Ánh đèn mờ mờ, các loại đèn màu gắn trên trần nhà chuyển động rực rỡ lung linh khiến cho Trần An Lâm bị hơi lóa mắt. Bên trong rất đông, cô tùy tiện liếc một vòng, đã thấy rất nhiều người ngồi trên sô pha hôn môi, sờ ngực, thậm chí... có người còn đang... làʍ t̠ìиɦ, nữ ngồi trên người nam phập phồng lên xuống. Chậc, chất lượng của quán bar này càng ngày càng thấp.

Cô nhẹ nhàng chuyển tầm mắt, tìm kiếm người bạn đồng hành đêm nay.

Ở trước quầy bar có một người đàn ông... Không, giống như một thiếu niên hơn. Lưng thẳng tắp, tóc mái trên trán lòa xòa trước mắt, mặt mày giấu sau những sợi tóc đen. Ừm... rất có cảm giác thiếu niên...

Cô đi qua đám người đang nhảy múa điên cuồng, tiện thể từ chối một vài người đàn ông muốn tiếp cận, đi nhanh về phía cậu trai kia, ngồi xuống bên cạnh. Cô gọi bartender làm một ly rượu cô thường uống. Nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh một cách tình tứ.

Tô Hàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, lớn lên thật gợi cảm, có lẽ vốn là một khuôn mặt rất thanh thuần* nhưng lại trang điểm rất đậm, kẻ mắt thật đậm, son môi là màu đỏ đậm như muốn nói với người khác rằng: Tôi không dễ chọc, bà đây hung dữ lắm đó.

*thanh thuần: sạch sẽ, mộc mạc

Nếu Trần An Lâm biết cậu nghĩ về cô như vậy, nhất định sẽ thưởng nóng một nụ hôn.

Tô Hàng rũ mắt, đây là người thứ bao nhiêu? Cậu không muốn để ý đến ánh mắt mãnh liệt của cô, ngửa đầu uống ly rượu trong tay.

"Không vui sao?" Trần An Lâm hỏi, hương thơm từ người cô bay thẳng vào trong mũi cậu.

Tô Hàng nhíu mày, đôi lông mày hiện rõ sự không kiên nhẫn, lôi lý do vừa rồi cậu cự tuyệt thành công người trước ra, nét mặt cậu thay đổi, khóe miệng hơi nhếch lên nói với Trần An Lâm "Ngại quá, tôi là gay."

Trần An Lâm nhẹ nhàng nhướng đôi mày đẹp, lần đầu tiên nghe có người dùng lý do này để cự tuyệt, cô cười lớn, khuôn mặt xinh đẹp tăng thêm vài phần yêu dã*: "Ôi trùng hợp, tôi là les." Cô chỉ cho rằng cậu đang nói giỡn, tùy ý đáp lại một câu.

*yêu dã: yêu mị + hoang dã

Lông mày Tô Hàng càng nhíu chặt hơn, cậu nghiêm mặt nói: "Tôi nói thật, tôi thích đàn ông."

"Tôi cũng nghiêm túc mà, tôi les cậu gay, thật xứng đôi. Xã hội bây giờ, tra nam tra nữ* nhiều như vậy, không bằng chúng ta... Hôm nay có rượu hôm nay say, đổi khẩu vị thử xem?" Thân trên của Trần An Lâm dựa sát người cậu, gần như dính lên người cậu để nói chuyện.

*Tra nam chỉ những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ. Giống như tra nam, tra nữ cũng để chỉ những cô gái xấu tính, thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm.

"Đừng làm phiền tôi." Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ chán ghét.

"Chung ta cùng thử xem... nếu hợp thì sao?" Cô duỗi tay vuốt mặt cậu, từ hai má tinh tế của cậu đến đôi môi mỏng.

Màn hình điện thoại sáng lên, là di động của Tô Hàng.

Tô Hàng chán ghét gạt tay cô ra, mở WeChat. Trần An Lâm thấy được tên người gửi là Lâm Kỳ, gửi đến một dòng tin nhắn -

Lục Hoài đang thao tôi.

Vẻ mặt Tô Hàng ngay lập tức chuyển từ chán ghét sang phẫn nộ, vừa định đánh chữ thì bên kia lại gửi đến một đoạn voice chat. Câu cau mày mở ra, có thể là quá mức tức giận mà không để ý đến sự tồn tại của Trần An Lâm.

Loa di động truyền đến tiếng đàn ông thở dốc rêи ɾỉ, âm thanh với tiếng nước hỗn loạn, nói một cách chính xác thì có hai người đàn ông. Âm thanh một người trầm thấp, người kia thì bén nhọn hơn.

Chỉ trong chớp mắt, Tô Hàng có thể nghe rõ, âm thanh trầm thấp ấy là của Lục Hoài, hắn ta thật sự đang làʍ t̠ìиɦ với Lâm Kỳ. Đcm nó chứ? Mình không đồng ý làʍ t̠ìиɦ với hắn, hắn lập tức đi tìm người khác?

Trần An Lâm nhìn cậu, trong mắt lộ rõ kinh ngạc. Hóa ra là... cậu thích đàn ông thật. Bây giờ tình huống trước mắt là, người đàn ông cậu thích đang làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông khác. Vậy nên cậu tới quán bar để mượn rượu giải sầu?

Đột nhiên, đôi mắt đen như mực của Tô Hàng nhìn về phía cô, cách lớp tóc mái, cô có thể thấy rõ sự phẫn nộ đến mất lý trí của cậu.