Chương 1: Lục tiểu thư

Lúc Lục Ninh kéo vali của mình đi ra khỏi sân bay liền nhận được cuộc điện thoại từ lão Chu - tài xế nhà họ Lộ.

"Đại tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? Cô vừa mới xuống máy bay sao?"

Khi Lục Ninh nghe thấy câu này liền ý thức được bác ấy đã gọi nhầm người.

Giọng cô nhẹ nhàng, không nhanh không chậm: “Bác Chu, bác gọi nhầm rồi, bây giờ bác không cần phải đón cháu nữa."

Lão Chu ở bên kia sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại vội vàng mở miệng nói: "Đại tiểu thư, tôi xin lỗi, à không, không phải, Lục tiểu thư, chẳng qua là… Thói quen."

Lục Ninh cũng không hề tức giận, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Không sao, cháu cúp máy trước đây, tạm biệt."

Cô vừa hạ điện thoại xuống định cúp máy thì giọng nói của lão Chu ở bên kia lại truyền đến.

"Đại tiểu thư!"

Lục Ninh lại một lần nữa đưa điện thoại lên kề sát lỗ tai, nhẹ nhàng ừ một tiếng tỏ vẻ cô vẫn đang nghe.

"Bảo trọng."

Giọng nói nghiêm túc của lão Chu từ điện thoại truyền đến.

Lục Ninh im lặng một hồi, sau đó lên tiếng, nói: "Được."

Sau khi cúp máy, Lục Ninh nhìn điện thoại có chút sững sờ.

Thói quen đôi khi rất đáng sợ.

Giống như hơn hai tháng trước, cô vẫn họ Lộ nhưng bây giờ cô lại mang họ Lục, cùng một cách phát âm, nhưng là hai họ khác nhau, hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Trước khi cô phát hiện ra cô không phải người nhà họ Lộ, lão Chu vẫn là tài xế của cô, là người đưa đón cô từ nhỏ đến lớn suốt mười tám năm nay, bây giờ cô không phải là đại tiểu thư nhà họ Lộ, lão Chu vẫn không thể thay đổi thói quen đón cô và cô cũng tạm thời không thể thay đổi thói quen khi viết tên viết họ Lộ thành họ Lục.

Suy nghĩ của cô trôi xa một chút, nhưng không chờ cô tiếp tục suy nghĩ về nó thì đột nhiên bị ai đó đυ.ng trúng, cơ thể cô theo quán tính ngã về phía trước nhưng may mắn đã có ai đó kéo cô lại.

Lục Ninh ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Tân Ngôn.

Cô vội vàng đứng vững, bàn tay Hoắc Tân Ngôn cũng nhanh chóng rời khỏi eo cô, lịch sự xa cánh.

"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh."

Hoắc Tân Ngôn gật đầu với cô, cả người vẫn toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Sau khi nhìn thấy Lục Ninh, trợ lý của Hoắc Tân Ngôn là Chu Đình vội vàng xin lỗi: "Lộ tiểu thư! Tôi xin lỗi, tôi không để ý thấy cô đang đứng đây."

Anh ta sững sờ một lát, như thể nhận ra mình đã gọi sai, nhưng sau khi nghĩ lại anh ta cảm thấy có thay đổi hay không thì cũng không có gì quan trọng, vì vậy anh ta liền nuốt những lời sắp nói ra xuống bụng.

"Không sao."

Hoắc Tân Ngôn không cho bọn họ cơ hội tiếp tục nói chuyện, anh bước qua người Lục Ninh để rời đi, Chu Đình thấy vậy vội vàng cúi người xuống chào cô tỏ ý xin lỗi rồi đuổi theo sau Hoắc Tân Ngôn.

Trời sinh anh có một đôi chân dài nên bước đi rất nhanh, Chu Đình sợ rằng anh ta sẽ phải chạy theo nếu trì hoãn thêm nữa.

Nhưng khi anh đi được hai bước liền nghe thấy giọng nói của Lục Ninh truyền đến từ phía sau lưng.

"Hoắc tiên sinh."

Lục Ninh sợ làm chậm trễ thời gian của Hoắc Tân Ngôn, cho nên cô tiến lên hai bước khom người về phía anh một cách nghiêm túc.

Sau đó cô đứng dậy nhìn anh: "Hoắc tiên sinh, chuyện xảy ra lần trước rất cảm ơn anh, cũng cảm ơn anh vì ngày hôm nay đã giúp tôi."

Cô nhìn thấy Hoắc Tân Ngôn cau mày, vội vàng nói tiếp: "Tôi không làm chậm trễ thời gian của anh, tôi chỉ muốn nói cảm ơn với anh."

Cô hơi dừng lại rồi nói: "Tạm biệt."

Sau đó, cô cúi xuống kéo chiếc vali của mình rời đi.

Cô nghe nói Hoắc Tân Ngôn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, lần trước cô nôn lên người anh như vậy, đoán chừng có thể bị Hoắc Tân Ngôn nhớ tới cả đời, vừa rồi rõ ràng là không vui chắc là anh lại nhớ về cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó, nếu cô không chạy nhanh thì rất có khả năng sẽ bị đánh.

Nhìn bóng lưng Lục Ninh rời đi, Chu Đình không nhịn được thở dài.

"Cảm giác cô đơn trên người Lục tiểu thư ngày càng nặng nề hơn."

Ánh mắt Hoắc Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía xa của Lục Ninh, không nói lời nào liền xoay người sải bước về phía trước.

Chu Đình tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.

Giữa người với người sao lại có sự khác biệt lớn như vậy, tại sao chân người ta lại có thể dài tới như vậy!

____

Lục Ninh đi ra đến cửa sân bay, điện thoại di động reo lên, cô cầm lên liếc mắt nhìn thì thấy là một dãy số không xác định, lông mày khẽ nhíu lại, đột nhiên huyệt thái dương giật giật.