Chương 8: Mông Bạch Viêm lại bị đập nát lần nữa [ mỗi lần bị đánh đều chảy chút nước ]

Vì vấn đề liên quan tới nhập học nên mình không thể dùng máy tính trong truần qua, từ giờ mình sẽ cố chạy kịp để bù cho mọi người nhớ, mong mọi người ủng hộ!!

_____________________________________________________________________

Chương 8: Mông Bạch Viêm lại bị đập nát lần nữa [ mỗi lần bị đánh đều chảy chút nước ]

Biết được nguyện vọng bản thân đay khổ cầu xin cuối cùng cũng được đáp ứng, Bạch Viêm kích động rớt nước mắt. Không nhịn được nuốt nước miếng. “Ô, cảm ơn Tư Thanh, cảm ơn, cho da^ʍ tiện một cơ hội phát da^ʍ. Ô ô... Cuối cùng cũng được bị Tư Thanh đập nát mông, da^ʍ tiện thật vui vẻ!”

“Vậy bây giờ cậu cởϊ qυầи ra, bò ra ngoài trên ban công.” Tư Thanh nhìn bộ dáng kích động của Bạch Viêm, tàn nhẫn hạ một mệnh lệnh.

Bạch Viêm vốn có biểu tình vui sướиɠ, đột nhiên cứng đờ. “Phải, phải ra ban công sao?”

“Đúng? Nhưng mà lần này khác.” Tư Thanh biết đối phương băn khoăn, “Sợ bị người khác nhìn thấy sao? Cái bộ dạng dâʍ đãиɠ này của cậu không phải lúc nào cũng thế à, còn sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

Mặt Tư Thanh vì lời Bạch Viêm mà tái nhợt lại, nhưng tìиɧ ɖu͙© không giảm chút nào. Sau khi bị vứt ở ban công làm đồ chơi một ngày, mỗi lần cậu đi qua ban công đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc đó sẽ điên cuồng nhớ lại cảm giác cũ, hậu huyệt sẽ bắt đầu chảy nước, làm quần cậu ướt nhẹp.

Đôi khi Tư Thanh sẽ phạt cậu tại ban công, mỗi lần như vậy mặt Bạch Viêm sẽ đầy nước mắt, nhưng nửa người dưới lại mất khống chế. Từ lần dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm bị trói một ngày rồi nhiều lầm tiểu ra sàn, Bạch Viêm trở nên dễ dàng mất khống chế. Chỉ cần chịu một chút kí©h thí©ɧ sẽ tè ra quần. Hơn nữa không thể khống chế, chỉ có thể vừa trơ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ chậm rãi chảy nướ© ŧıểυ, vừa cảm thấy thẹn mà khóc ra.

Tuy rằng thấy có lỗi với cậu, nhưng tính ra cũng coi như là dùng được, mỗi lần trở về từ Quan Dương đài Bạch Viêm sẽ an phận một thời gian.

“Làm sao, không dám? Vậy thì không làm nữa.” Tư Thanh giả bộ thất vọng khép mắt.

Quả nhiên, Bạch Viêm cuống quít túm chặt tay áo Tư Thanh: “Không, không phải, tớ dám.” Sau đó lập tức bò ra ban công, cởϊ qυầи, giữ nguyên áo cộc tay cùng giày vớ, quỳ ghé vào trên ban công.

“Hình như không đúng chỗ rồi.” Tư Thanh bước qua, khiến cậu bò về phía trước một chút, thẳng đến khi mặt Bạch Viêm dính sát vào thanh lan can màu trắng, thân thể phải dựa vào việc túm chặt lan can mới có thể giữ thăng bằng, mới vừa lòng gật đầu: “Như thế này mới đúng.”

Trán Bạch Viêm kề sát lan can, mắt chỉ có thể nhìn xuống, có thể nhìn thấy mặt đất cùng cây xanh. Cậu hoảng sợ, nhưng vẫn không dám cử động như cũ. Sắc mặt trắng bệch, nhưng hậu huyệt lại cứ chảy nước liên tục.

“Quả nhiên da^ʍ như vậy, nước chảy càng lúc càng nhiều.” Tư Thanh không nhịn được dùng giày dẫm lên mông Bạch Viêm, dẫm đến khi eo cậu không chịu nổi, qυყ đầυ bị ấn sát trên mặt đặt mới thu chân về.

“Có lỗi, để lại dấu giày mất rồi.” Tư Thanh nhìn bờ mông trắng nõn lưu lại dấu chân màu đen, không hề có thành ý nói: “Tôi lấy đồ lau cho cậu.”

Rồi sau đó quay người về phòng ngủ cầm một thanh treo quần áo thô to rắn chắc, “Dùng thứ này đánh chắc sẽ rất đau, nhưng có lẽ thứ như vậy mới có thể thỏa mãn được cậu.”

Sau đó, cầm thanh treo thử một chút, không báo trước đã đánh xuống.

“A!” Bạch Viêm đau đớn, nhịn không được kêu lên, bờ mông trắng nõn nhanh chóng nổi lên vết lằn. Nhưng hậu huyệt vốn chỉ chảy từng giọt từng giọt đột nhiên chảy nước ra, rất nhanh sau đó đã dừng.

Nhưng điều này lại không lọt qua được mắt Tư Thanh, hắn giống như tìm được một món đồ chơi mới lạ. Đánh liên tục không ngừng, quả nhiên, ở thời điểm Bạch Viêm bị đánh, đề sẽ cao trào bằng hậu huyệt.

Rất mau, Bạch Viêm đã bị tra tấn đến mức chỉ có thể ô ô nói sảng, thường xuyên lớn tiếng rêи ɾỉ.

Tư Thanh khom lưng kề sát tai Bạch Viêm, nói: “Cậu xem, cậu kêu lớn như vậy, Có thể hay không bị người khác phát hiện ra bộ dạng dâʍ đãиɠ này không? Không chừng còn bị chụp trộm đăng lên mạng, có khi chẳng cần chờ đếm ngày mai bộ dạng dâʍ đãиɠ này đều bị người ta thấy sạch.”

“Ô!” Bạch Viêm bị kí©h thí©ɧ lại chảy nước. Nhưng cậu không dám thét to. Đến lúc không nhịn nổi chỉ có thể cắn mu bàn tay để che đi đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ kia.

Dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm vẫn luôn cứng, nhưng lại bị dây giày cột chặt, không thể bắn ra.

“Thoải mái không?” Tư Thanh nhéo mông cậu, bên trên toàn là lằn đỏ, nhưng Tư Thanh biết chuyện này đối với Bạch Viêm chỉ là một bữa sáng, thậm chí còn chưa đủ.

“Ô, thoải mái... Còn muốn nưa.” Quả nhiên, Bạch Viêm lại khóc lóc cầu xin.

“Cậu đúng là tên biếи ŧɦái yêu bị đét mông. Mông càng rát cậu lại càng sướиɠ đúng không?” Tư Thanh cũng không bủn xỉn sức lực bản thân, từ nãy đến giờ dùng thanh treo quần áo đánh cậu tay hắn đã tê rần, cuối cùng bỏ thanh treo quần áo dùng tay đét mông.

Vì dùng tay đánh mông Bạch Viêm cho lên âm thanh bạch bạch bạch cứ quanh quẩn trên ban công.

“Thật, thật quá sung sướиɠ, chết mất.” Bạch Viêm vẫn luôn lo bị người phát hiện, cảm giác lo lắng đề phòng cùng kɧoáı ©ảʍ tồn tại, chỉ thấy kí©h thí©ɧ hơn trước, còn sướиɠ hơn.

“Ô, tớ chính là tên biếи ŧɦái yêu bị đét mông, không có Tư Thanh sống không nổi ô... Thật sự rất thích, rất thích bị Tư Thanh đét mông a a!...” Bạch Viêm chảy nước mắt, cắn mu bàn tay, mê mê sảng sảng nói.

“Mông cậu quá da^ʍ nên mới bị đét vang như vậy, có phải muốn câu dẫn tất cả mọi người lại đây nhìn câu không?” Tư Thanh trợn mắt nói dối, nhưng cảm giác đùa giỡn Bạch Viêm thật sướиɠ.

“Ô, đúng, đúng vậy. Thật muốn bị người khác nhìn Tư Thanh đánh mông tớ, tớ da^ʍ như thế, chính là biếи ŧɦái bị người khác xem sẽ hưng phấn.” Mu bàn tay Bạch Viêm bị cắn hằn cả nốt răng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự thật cậu thực sự sướиɠ.

Trên thực tế, cậu vẫn luôn bị ý nghĩ bản thân thật da^ʍ làm cho cao trào. Nhưng, nếu có người phát hiện bộ dáng dâʍ đãиɠ này của cậu, bọn họ sẽ biết cậu là một người như thế nào, là một cái âʍ đa͙σ giả không có Tư Thanh không sống nổi. Như thế, bọn họ chỉ cần vừa nhớ tới Tư Thanh, sẽ nhớ tới đồ da^ʍ hóa như cậu, nếu nhắc tới cậu, sẽ lập tức nhớ tới Tư Thanh là chủ nhân cậu.

hai người bọn họ, vĩnh viễn ở bên nhau... Ô ô, Bạch Viêm nghĩ đến đây, hoàn toàn chịu không nổi, hậu huyệt lại chảy nước, hạ thân lại mất khống chế lần nữa, chảy ra nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt.

Hắn sướиɠ đến thất thần hôn mê, đôi tay không thể bắt lấy lan can, bất lực rũ xuống, đầu cũng rũ xuống như vậy, nhưng mông vẫn dẩu cao như cũ. Mà bên dưới thân thể là một vũng nướ© ŧıểυ hòa cùng dâʍ ɖị©ɧ.

Cứ như vậy dẩu bờ mông bị đánh tới xanh tím, cứ như dù ngất xỉu cũng không dám quên bổn phận bản thân, vẫn nhớ rõ phải dẩu mông lên cho Tư Thanh nghiệm thu.

Tư Thanh nhìn bộ dáng này của Bạch Viêm, khẽ thở dài một hơi. Sở dĩ lần này hắn quá phận như vậy, là vì chuẩn bị nghỉ hè, mọi học sinh đều phải rời trường.

Trong lúc nghỉ hè, hắn sẽ không thể gặp Bạch Viêm, làm một lần cuối cùng như vậy, coi như là thỏa mãn Bạch Viêm một lần.

Hắn đỡ Bạch Viêm về giường, cởi bỏ dây giày quấn quanh dươиɠ ѵậŧ cậu. Nhìn chỗ kia đáng thương hề hề, Tư Thanh cũng bất đắc dĩ cảm thán trình độ ngoan tuyệt của Bạch Viêm đối với bản thân.

“Như này làm sao tính là nghe lời cho được.” Lúc nào hắn cũng dặn dò không được tàn nhẫn như vậy, nhưng bình thường vẫn không sửa mà khiến chính mình phải ngất trên giường.

Bất quá, cuối cùng hắn cũng có một cơ hội nghỉ ngơi ngắn hạn. Tư Thanh thở dài nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần quan tâm chuyện của Bạch Viêm cùng Trình Nghệ Toàn.”