Chương 10: Sau khi tỉnh rượu Gaskell vì yêu làm thụ [ làʍ t̠ìиɦ cùng tôi xong là trả hết nợ][ thôi miên có hiệu lực ]

Chương 10: Sau khi tỉnh rượu Gaskell vì yêu làm thụ [ làʍ t̠ìиɦ cùng tôi xong là trả hết nợ][ thôi miên có hiệu lực ]

Sáng sớm, đầu Tư Thanh đau muốn nứt ra. Mới vừa mở mắt đã lập tức phát hiện bản thân đang bị ôm, dùng một tư thế cực kỳ không thoải mái ngủ trong lòng ngực người khác. Ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, giúp Tư Thanh thấy rõ hết thảy trước mắt.

Căn phòng xa lạ, giống như ở trong khách sạn. À... Từ từ, tại sao người ôm hắn lại là giám đốc? Từ từ... Vì sao hắn lại ở chỗ này?

Chút ký ức cuối cùng còn sót lại dừng ở thời điểm hắn bị vài vị khách chuốc say, giám đốc dùng lực rất lớn đá cửa ra, sau đó thì mờ mịt.

Nói như vậy nói, người tới cứu hắn hôm qua là giám đốc sao? Chỉ là, cảnh tượng này là cái gì?

[bên trong rượu hôm qua ký chủ uống có bỏ thuốc, sau khi người này cứu ký chủ đã đưa ngài tới khách sạn, vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lại bị ngài túm lại, còn thôi miên hắn ta nữa! ] âm thanh nghịch ngợm của hệ thống vang lên trong óc, không ngại ngùng bẻ cong sự thật.

Không biết từ khi nào, phân mục nhân tính hóa của hệ thống trở nên càng ngày càng tốt hơn, thậm chí từ âm thanh băng lãnh máy móc ban đầu biến thành âm thanh có cảm xúc nghịch ngợm phập phồng như bây giờ?

Tư Thanh khϊếp sợ.

Cái gì? Ngày hôm qua hắn đã làm gì giám đốc?

Vốn dĩ mọi lần phát sinh chuyện thôi miên hắn đều ở thế bị động, mà lần đầu tiên chủ động của hắn cư nhiên là dưới tình trạng này, hơn nữa đối tượng lại là giám đốc hắn vẫn luôn ngưỡng một! Tư Thanh khϊếp sợ mà bật dậy.

Nhưng động tác lớn như vậy đã khiến nam nhân bên cạnh lập tức bừng tỉnh.

Nam nhân thân hình cao lớn mở đôi mắt xám nhạt mê người, tuy rằng trong nháy mắt còn mơ hồ như chưa tỉnh ngủ, nhưng trong vòng một giây đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có, hai mắt thâm thúy nhìn về phía Tư Thanh.

Tư Thanh ngồi trên giường, nhìn nam nhân nằm bên người hắn, lúc này mới phát hiện, khóe miệng Gaskell giống như bị rách, từ hai bên mép trở nên đều sưng đỏ.

Bị rách? Vì sao... Tư Thanh vừa mới nghĩ vậy, đầu lập tức hiện lên hình ảnh hắn túm tóc giám đốc phát tiết du͙© vọиɠ. Miệng vết thương này là hắn làm ra!

Ánh mắt Tư Thanh lập tức trốn tránh, “A, giám đốc, chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi.”

“Em còn nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh nam nhân khàn khàn, nghe cứ như là cổ họng bị thương. Trong phút chốc Tư Thanh càng thêm chột dạ.

“Một ít...” Tư Thanh nhấp môi, ngón tay trắng tinh thon dài nắm chặt chăn.

Gaskell chú ý tới điểm này, hắn ta cho rằng mình đã dọa Tư Thanh rồi, vì thế càng nói nhẹ nhàng hơn: “Vậy có phải em nên phụ trách cho tôi không?”

“...” Tư Thanh biết bản thân đã làm ra tội ác tày trời, nhưng nếu tính tới việc chịu trách nhiệm, hắn thật sự không biết nên làm gì. Quỳ xuống xin tha?

Gaskell biết Tư Thanh đang khó xử, nhưng hắn ta không muốn vì mềm lòng mà buông tha cho hắn. Cuối cùng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, rất có thể hắn ta sẽ không thể bắt đầu lại được. Hơn nữa chỉ sợ qua ngày hôm nay, giữa hắn ta và Tư Thanh sẽ có khúc mắc rất lớn... Hắn không muốn như vậy.

Qua thật lâu, rốt cuộc Tư Thanh đã hạ quyết tâm: “Em phải làm gì?”

“Làm một đôi với tôi! Tôi thích em, chúng ta ở bên nhau nhé.” Gaskell thâm tình nhìn Tư Thanh, ánh mắt triền miên, biểu tình nghiêm túc không giống giả vờ. Tư Thanh lớn như vậy rồi mới có lần đầu tiên được nam nhân tỏ tình đột nhiên ngây ngốc, hắn lập tức dò hỏi hệ thống, có phải ngày hôm qua hắn thôi miên giám đốc yêu mình?

Nhưng hệ thống lại nhanh chóng khẳng định [ không phải đâu ký chủ, giả thiết thôi miên ký chủ đưa ra khác. Nam nhân này nguyện ý yêu ký chủ. ]

Không đợi hắn hồi hồn, Gaskell lại nói: “Tôi sẽ chờ em.”

Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Gaskell nói, “Nhưng hiện tại tôi muốn em chịu trách nhiệm không phải cái này, tôi chỉ nói cho em biết tôi sắp theo đuổi em mà thôi.”

“Trước khi chúng ta rời khỏi đây, em có thể làʍ t̠ìиɦ với tôi một lần không. Tựa như hôm qua vậy, chỉ cần làm xong, chúng ta coi như thanh toán xong.”

Có đánh chết Tư Thanh cũng không nghĩ tới Gaskell sẽ trực tiếp như vậy. Nhưng là tưởng tượng đến việc hôm qua hắn xác thật quá đáng với Gaskell, hắn chỉ có thể trầm mặc, làm ra bộ dáng cam chịu.

Gaskell nhìn hiểu ý hắn, ánh mắt sáng ngời, cong môi mỉm cười. Tuy rằng liên lụy đến miệng vết thương nơi khóe miệng, nhưng lúc này hắn ta đã không cảm giác được chút đau đớn nào. Toàn bộ biểu tình bị một nụ cười lớn thay thế, cư nhiên có thể cười như một đứa trẻ thiên chân vô tà.

Gaskell chủ động đỡ mặt Tư Thanh hôn lên, Tư Thanh không cự tuyệt, chỉ thuận theo mà nhắm mắt lại. Gaskell sợ dọa hắn, chỉ dám nhẹ nhàng mυ"ŧ cánh môi vào.

Hệ thống, nội dung thôi miên ngày hôm qua là cái gì cậy? Trong đầu Tư Thanh lại nghĩ vấn đề này.

[ thưa ký chủ, là...]

Nghe được sau khi câu trả lời, biểu tình Tư Thanh tức khắc trở nên cổ quái. Hắn không khỏi mở mắt ra, biểu tình quỷ dị mà nhìn Gaskell đang nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn thâm tình này.

Thẳng đến Gaskell buông Tư Thanh ra, mở to mắt, biểu tình Tư Thanh cũng không thay đổi.

“Sao vẻ mặt em lại như thế này, em chán ghét tôi sao?” Gaskell không dao động nói, mà sâu trong đáy mắt đã xuất hiện sương mù xám đậm.

“Không phải.” Tư Thanh lập tức thu hồi biểu tình, hơn nữa lần này còn chủ động vuốt mặt Gaskell hôn lên. Bất đồng với Gaskell hôn môi cẩn thận, Tư Thanh trực tiếp lớn mật mà vươn đầu lưỡi, đôi tay câu lấy trán Gaskell, lớn mật dâng lên một cái hôn môi nhiệt tình ướŧ áŧ.

Gaskell không nghĩ tới Tư Thanh sẽ chủ động như vậy, cũng không nghĩ tới kỹ thuật hôn của Tư Thanh lại tốt như vậy. Hắn ta không hề nhận ra bản thân đã bị Tư Thanh hôn đến nhũn eo, khuôn mặt đỏ ửng miệng nhỏ thở dốc. Chỉ có vui sướиɠ khi phát hiện một mặt khác biệt với sự dịu ngoan thường ngày của Tư Thanh.

“Bảo bối, em đúng là khiến tôi càng lúc càng say mê em.” Gaskell nhịn không được nói một câu như vậy, mà Tư Thanh đã lột quần áo hắn ta.

Áo khoác tây trang, cà vạt cùng sơ mi trắng bị Tư Thanh cởi ra ném sang một bên, rất nhanh nửa người trên Gaskell đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mông Tư Thanh ngồi ở trên đùi Gaskell, đôi tay câu lấy cổ Gaskell, lần nữa chủ động hôn lên.

Sau đó là cổ, ngực, lại đến hai đầṳ ѵú ửng hồng. Một bàn tay Tư Thanh xoa bóp, bên kia lại dùng miệng mυ"ŧ vào.

Nhìn xem, cứ như Tư Thanh bé con hút sữa của mẹ nó vậy.

Gaskell không ngại bồi chơi chút tình thú Tư Thanh gì đó. Cho dù hắn ta đã chuẩn bị tốt cho mọi chuyện sắp tới, nhưng nhìn thấy Tư Thanh chủ động lấy lòng hắn ta, hắn ta vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cảm thấy tìиɧ ɖu͙© bản thân đã tràn đầy, Gaskell cũng bắt đầu nóng lên. Hắn vuốt ve phía sau lưng Tư Thanh, sau đó trượt xuống dưới, thuận đến chỗ vòng eo, xuống chút nữa, cuối cùng đến cánh mông mềm mại của Tư Thanh.

Tay hắn ta linh hoạt tiến vào quần Tư Thanh, ngón tay vừa muốn chạm vào phía sau Tư Thanh, biểu tình đột nhiên xanh mét.

“Giám đốc, làm sao vậy?” Tư Thanh biết rõ cố hỏi, giả vờ thắc mắc vừa hút sữa vừa hỏi, hơi nóng trong miệng thổi tới trên ngực Gaskell. Làm dươиɠ ѵậŧ hắn ta vốn không biết vì sao mềm xuống lại lập tức cứng lên.

“Không, không có gì.” Gaskell áp xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, động tác trên tay tiếp tục, nhưng cứ khi muốn chạm vào chỗ kia của Tư Thanh, dươиɠ ѵậŧ lại đột nhiên lại mềm. Ngay cả tìиɧ ɖu͙© đều rút đi phân nửa.

Tư Thanh nhìn khuôn mặt Gaskell trở nên trầm mặc, hai mắt rũ xuống, nhìn hạ bộ Gaskell, miệng kinh ngạc nói: “Vì sao dươиɠ ѵậŧ giám đốc vẫn luôn mềm ta?”

Nhưng không đợi Gaskell trả lời, một tay Tư Thanh đã giữ lấy dươиɠ ѵậŧ Gaskell, cảm nhận được hạ thân người kia nháy mắt cứng lại. Hắn hơi nghiêng người, ở bên tai Gaskell nhẹ giọng nói: “Bởi vì giám đốc là một tên dâʍ đãиɠ chỉ có bị em thao mới có thể cứng lên nha.”

Nói xong, hắn nghịch ngợm chớp mắt, trong khoảnh khắc Gaskell ngây người đã đẩy ngã hắn ta lên giường, đồng thời lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cởϊ qυầи Gaskell.

Tư Thanh thừa dịp Gaskell chưa hồi thần, cầm cà vạt Gaskell mới vừa cởi xuống lên, cột tay hắn ta lêи đỉиɦ đầu.

Lúc Gaskell phản ứng lại vừa muốn giãy giụa, đã bị Tư Thanh dùng ngón trỏ chặn miệng: “Giám đốc có thể đừng lộn xộn không? Bằng không em sẽ không vui đâu!”

Gaskell nhìn mặt Tư Thanh, cảm thấy bản thân như là hôn quân bị hồ ly tinh dụ hoặc, chẳng sợ biết rõ là độc dược nhưng vẫn nghĩa vô phản cố uống liền một hơi. Hắn thần sai quỷ khiến mà gật đầu, sau khi nhìn thấy Tư Thanh vừa lòng tươi cười thì hắn ta xác định là không thể có chút tâm tư phản kháng nào rồi.

Nguyên nhân Gaskell đột nhiên mềm xuống là gì? Đương nhiên là công lao của hệ thống! Gaskell bị ám chỉ thôi miên rằng chỉ cần hắn ta có ý tưởng với mặt sau của Tư Thanh thì lập tức mềm xuống, mà tìиɧ ɖu͙© sau này của hắn ta cũng sẽ chỉ xuất hiện trên người Tư Thanh, chỉ có từ nơi đó của Tư Thanh mới có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ.

Nhưng mà, Tư Thanh cho rằng đây là sản vật sau khi hắn uống say, trên thực tế lại là hệ thống gạt hắn trộm làm.

Tư Thanh đã khơi lửa tình của Gaskell, lúc này đây hắn đang áp chân Gaskell thành hình chữ “M”, bản thân dùng miệng liếp láp ngón tay phải, gian nan mà đẩy mạnh ngón tay vào hậu huyệt chặt cứng của Gaskell.

Bất đồng với Bạch Viêm sau khi bị hệ thống thôi miên, thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, thậm chí không cần bôi trơn là có thể cắm vào, còn có một Trình Nghệ Toàn có một cái huyệt nữ đầy nước. Thân thể Gaskell giống như là một nam nhân bình thường, hậu huyệt không gì nước, thật khô khốc, cũng thật chặt.

Chỉ là ngón tay hắn càng lúc càng nóng mà thôi.

Khi Tư Thanh có thể miễn cưỡng cắm vào ba ngón tay hơn nữa còn có thể thọc vào rút ra, hai người đều đã đầm đìa mồ hôi.

Lúc sau Tư Thanh rút ngón tay ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ bản thân, chậm rãi cắm vào... Bởi vì Gaskell quá chặt, lại không ướt, cả buổi Tư Thanh mới có thể đưa qυყ đầυ vào.

Còn Gaskell lại đau đớn vạn phần. Dù cho ngoài miệng hắn ta không nói, nhưng khuôn mặt đã trở nên tái nhợt. Tuy rằng nội tâm Gaskell cứ như một tên biếи ŧɦái thân kinh bách chiến, nhưng trên thực tế, bởi vì hắn ta quá bắt bẻ, lớn như vậy rồi mới chỉ coi trọng một mình Tư Thanh.

Đừng nói là làm thụ, hắn ta vẫn còn nguyên zin. Lúc trước chỉ là khẽ meo meo ý da^ʍ với Tư Thanh mà thôi.

“Tư Thanh, trực tiếp vào đi.” Tuy rằng bản thân Gaskell rất đau, nhưng là khi hắn ta nhìn thấy đỉnh trán đầy Tư Thanh mồ hôi, thật cẩn thận mới có thể đưa qυყ đầυ vào, không khỏi thấy đau lòng, hắn không đành lòng nhìn bộ dáng nghẹn khuất như vậy của Tư Thanh.

“Anh có được không?”

“Được, đừng nhìn tôi như vậy, thân thể tôi rắn chắc lắm đấy.” Mặt Gaskell tái nhợt, mỉm cười như ánh mặt trời.

Đến khi Tư Thanh xác định được hắn ta thật sự chịu được mới dùng sức thêm một ít. Chờ khi hai người hoàn toàn kết hợp mới thở phào một hơi.

Tư Thanh thật sướиɠ, tuy rằng huyệt Gaskell không nhiều nước lắm, nhưng lại rất chặt thực nóng, có một phen phong vị khác.

Gaskell vẫn khó chịu như cũ, nhưng trên khuôn mặt lúc này ngoại trừ tái nhợt còn thêm màu sắc đỏ ửng kỳ lạ. Đây là do cảm giác hưng phấn vì hắn ta cuối cùng có thể kết hợp với Tư Thanh dẫn tới.

Nếu không phải tay Gaskell bị cà vạt cột lấy, khả năng lúc này đã hưng phấn tưới mức vuốt ve chỗ hai người kết hợp rồi.