Chương 1: Sinh nhật vui vẻ

Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh chói lọi, một nhóm người trai xinh gái đẹp ăn mặc sành điệu đang uống rượu cười nói vô cùng náo nhiệt, hương thơm lượn lờ, tao nhã thoải mái, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử.

Cố Phán Nhữ mặc một chiếc váy màu xanh lam, cô không giỏi uống rượu, chỉ cầm chiếc ly thủy tinh đế dài, trong đó đổ đầy rượu vang đỏ, cô mỉm cười lắng nghe người khác nói chuyện, sau đó nhìn thấy một dáng người cao gầy, tướng mạo điển trai đang đẩy một cái bánh kem siêu to cao ba tầng tiến vào.

Mọi người thấy thế thì sôi nổi nhường đường, để anh ta từ từ đẩy chiếc bánh cực lớn đến trước mặt một cô gái.

Đó là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu, mái tóc xoăn buông xõa như từng cơn sóng trải dài trên bả vai, cô kinh ngạc trợn to đôi mắt long lanh ngập nước.

Mọi người bất ngờ đồng loạt nâng ly về phía cô và đồng thanh hô vang: “Sinh nhật vui vẻ!”

Cô gái chớp chớp mắt, cảm động đến rơi lệ, nức nở nói: “Cảm ơn… Cảm ơn các bạn… Cảm ơn tất cả mọi người…”

Người đàn ông đẩy bánh kem đến nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, biểu tình cưng chiều, cười nói: “Bé ngốc này, khóc cái gì chứ? Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, hẳn là phải cười nhiều hơn mới đúng chứ, nào cười lên nào.”

Cô gái ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ xinh đẹp với anh ta.

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Đám người xung quanh ồn ào.

Cố Phán Nhữ đứng lẫn trong đám người ồn ào đó, cùng nhau hò hét cười đùa.

Trên thực tế, đây không phải là một bữa tiệc sinh nhật thật sự, bởi vì cách đám người vây quanh đôi nam nữ đứng ở trung tâm không xa là một máy quay lớn đang quay lại biểu cảm thẹn thùng của cô gái.

Đây là bối cảnh quay của một bộ phim thần tượng thanh xuân có tên là [ Những năm tháng tươi đẹp của chúng ta ] bối cảnh của câu chuyện không khác gì ngoài việc nam chính đẹp trai nhiều tiền gặp được nữ chính là một người có gia cảnh bình thường, hai người dây dưa qua lại, cuối cùng vẫn là không kiềm chế được chìm vào bể tình, sau đó bị cuốn vào cuộc ân oán của chốn hào môn, vừa trẻ trung xinh đẹp tràn trề sức sống lại rực rỡ xa hoa.

Mặc dù vẫn mà kiểu cốt truyện đi theo motif cũ, nhưng lại hợp khẩu vị của khán giả, ngoại trừ dàn diễn viên xinh đẹp làm người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui ra thì những thước phim cũng được đầu tư kỹ lưỡng với kinh phí vô cùng cao, cảnh quay cũng rất sang trọng và đẹp mắt, sử dụng thông thạo những mánh lới quảng cáo, giỏi nắm bắt thị hiếu của người xem, nhất là những cô bé còn đang ngồi trên ghế nhà trường, thỏa ước mơ đẹp đẽ là từ chim sẽ biến thành phượng hoàng của bọn họ.

Cố Phán Nhữ may mắn được tham dự này bộ phim thần tượng này, mặc dù vai diễn của cô chỉ là một nhân vật nhỏ xíu xìu xiu.

Nhìn nam nữ chính dưới ánh đèn sân khấu, bọn họ như đang phát sáng, nam thanh nữ tú, bọn họ là những người nổi tiếng và thành danh, trong lòng cô không khỏi hâm mộ, thậm chí còn có một chút ghen ghét, và không khỏi tự cảm thấy chua xót thay cho chính bản thân mình.

Nhắc mới nhớ, hôm nay cũng là sinh nhật của cô, sinh nhật tròn hai mươi tuổi.

Nghe mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cô bất giác tưởng tượng rằng bọn họ đang hát chúc mừng cho cô, gần như muốn đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ tốt đẹp này.

Bởi vì, từ trước đến nay cô chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật.

Cô còn nhớ rõ năm mình mười tuổi vào ngày sinh nhật ấy, cô không nhịn được hỏi mẹ, tại sao không bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình, cô vẫn còn nhớ như in, trả lời cô là một cái tát như trời đánh và những lời mắng nhiếc hết sức thậm tệ, từ đấy, cô không dám có lòng mong chờ gì vào ngày sinh nhật nữa cả.

Còn quà sinh nhật thì có bố và anh trai lén đưa cho cô, không dám để mẹ phát hiện ra.

Vào ngày sinh nhật năm cô mười tám tuổi, cuối cùng cô cùng nhận được món quà đến từ mẹ mình, một cái vali trong đó đựng đủ thứ linh tinh, đồ đạc bị nhét vội vào, còn lời chúc phúc mà mẹ gửi đến cho cô chính là ──

Không phải mày muốn trở thành minh tinh sao? Vậy thì đi theo đuổi ước mơ của mày đi.

Vì thế, cô đứng ở đây, đóng vai một thiên kim tiểu thư, cùng những người khác đi đến bên cạnh nữ chính, tươi cười gửi tặng lời chúc phúc: “Sinh nhật vui vẻ.”

"Cut! OK! Tiểu Ức lần này biểu hiện của cô rất khá, một lần quay là qua, tiếp tục cảnh quay tiếp theo!” Đạo diễn hô to, “Còn Trần Giai Vi và diễn viên đóng vai bạn tốt của cô ta đâu, chuẩn bị sẳn sàng.”

"Đạo diễn, em chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể ra sân.” Một cô gái mặc đồ màu đỏ đứng cạnh Cố Phán Ngữ đưa tay vén lại mái tóc nói, cô ta hơi nhếch cằm, ngẳng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ trông kiêu sa và xinh đẹp.

Màn hình máy quay chuyển hướng về phía bọn họ, microphone thu âm cũng đồng thời di chuyển lên phía trên hai người.

Cố Phán Nhữ nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế và bước đi của mình.

Người cầm bảng phân cảnh gập một cái “Bộp!” ra hiệu bắt đầu quay, Trần Giai Vi nhìn vào màn hình khẽ hừ một tiếng, biểu tình trên mặt không giấu nổi sự ghen ghét đố kỵ nói với Cố Phán Ngữ: “Cậu xem cô ta kìa, cười đắc ý ghê chưa, cũng chỉ là một con nhỏ quê mùa xấu xí, còn tưởng là mình thật sự đã bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi hay sao, tớ không tin Hà Thiếu Lân sẽ thật lòng thích cô ta lâu đâu, nói không chừng chỉ là ham thích nhất thời thấy mới mẻ nên chơi đùa mà thôi.”

Mỗi một bộ phim thần tượng nhất định phải có ít nhất một nhân vật như vậy, một vai nữ phụ độc ác mang lòng ghen ghét đố kỵ với nữ chính, Trần Giai Vi đảm nhiệm diễn vai nữ phụ số 3, lời thoại cũng chỉ có một bài copy lại y đúc. Dường như mấy nhân vật nữ phụ trong phim thần tượng ai cũng đều phải nói qua một lần.

Cố Phán Nhữ hả hê khi thấy có người gặp họa, cười nói: “Sao hả, cậu ganh tị với cô ta à?”

"Mắc gì tớ phải ganh tị cô ta chứ?”

"Đương nhiên là ganh tị cô ta có thể ở bên cạnh Hà Thiếu Lân rồi.”

"Cậu đừng có nói bậy, tớ chẳng ganh tị gì cô ta cả!”

"Rõ rành rành thế cơ mà.”

"Chẳng thèm nói chuyện với cậu nữa, cậu đi đi!”

Cố Phán Nhữ nhún vai, hậm hực bước ra khỏi phạm vi máy quay, để lại một mình Trần Giai Vi đứng trước máy quay diễn cận cảnh biểu tình ghen tị thù hận.

Một cảnh quay ngắn ngủi, có thể là do kỹ thuật diễn tinh vi hoặc cũng có khi là do cô ta đã diễn ra con người thật của mình nên Trần Giai Vi chỉ diễn một lần là được thông qua, không bị cắt lại còn được đạo diễn khen ngợi.

Còn Cố Phán Nhữ hoàn toàn không được lọt vào mắt đạo diễn, ngay cả tên cô là gì ông ta cũng không biết, một chiếc lá xanh chìm trong muôn vàn chiếc lá xanh khác, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một người qua đường.

Bên công ty quản lý của cô đã cố gắng giúp đỡ để cô có thể giành được vai diễn này, ở trong cái vòng này, bất kỳ một sự tiếp xúc nào cũng đầy rẫy sự cạnh tranh, mặc dù chỉ được xuất hiện vài lần ít ỏi trong bộ phim, chỉ đơn giản là một bình hoa nho nhỏ điểm xuyết phụ trợ cho người khác, lời thoại chủ yếu cũng chỉ là hùa theo, đáp lời những diễn viên khác, không có sức ảnh hưởng đến cốt truyện, nhưng vẫn đủ cân nặng để làm rất nhiều người mới bước vào showbiz tranh nhau bể cả đầu.

Cố Phán Nhữ không biết mình có được xem là người mới không nữa, năm mười tám tuổi sau khi rời khỏi nhà, cô chẳng biết phải đi đâu, tuổi của cô còn quá nhỏ, chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong, chưa từng được đào tạo chuyên môn, số tiền trên người lại ít đến đáng thương, chỉ có thể sống ngoài đường, dưới tình thế bất đắc dĩ như vậy, cô chỉ có thể ký hợp đồng với công ty quản lý đã tiếp xúc với cô.

Sau nửa năm tham dự khóa học đào tạo diễn xuất, công ty bắt đầu sắp xếp công việc cho cô, phần lớn là làm model ảnh cho tạp chí in và mạng xã hội, vai phụ trong video quảng cáo, đóng các vai người qua đường, suốt một năm rưỡi qua chưa hề có chút tiếng tăm nào, số lượng người hâm mộ hầu như không thể vượt quá 1000.

Công ty từng sắp xếp cho cô tham gia một gameshow nhóm nữ, nhưng tính cách của cô có phần trầm lặng, không biết cách bắt góc máy quay, lại càng không dạn dĩ như các cô gái khác cố gắng biểu hiện trước ống kính, quay được tầm ba tập thì đơn vị chế tác bảo cô không cần đến nữa.

Vai diễn lần này có thể xem như là công việc tốt nhất mà cô nhận được từ khi bước chân vào showbiz đến nay.

Bữa tiệc xa hoa vẫn đang diễn ra, cho thấy một thế giới phù hoa như mơ.

Cô đi theo đám đông và phản ứng theo tính chất vai diễn của mình, giống như một con búp bê xinh đẹp, bị điều khiển đi lang thang trong căn nhà búp bê vô cùng rộng lớn và lộng lẫy.

Cô cảm thấy mình như đang xuất thần, cứ như mình thật sự đã trở thành thiên kim tiểu thư thật thụ, có được một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, thứ mà chưa bao giờ cô dám mong đợi.

Khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm cũng là lúc cô tự thì thầm nói với chính mình: "Phán Phán, sinh nhật vui vẻ."