Chuong 45 tự trách

Editor:mai

Ăn cơm xong Tạ Uyển Nhiên liền tạm biệt Trần Na, trước gương mặt chế nhạo của đối phương mà đi khỏi nhà hàng, đi được một đoạn đường, Tạ Uyển Nhiên cấu Tô Hưởng một cái: "em nói vói người ta như thế nào?"

Tô Hưởng cười cười không sao cả : "dù sao cũng là bạn học trước của cô , cô ta cũng không thật chạy tới nhà cô hỏi."

Tạ Uyển Nhiên lại cấu hắn một cái: "Về sau bớt ra ngoài nói lung tung, Trần Na này rất bát quái, tuy vừa nãy cô bảo ả ta đừng nói ra ngoài, nhưng ai cũng biết ả có nói chuyện này với người khác không."

Tô Hưởng ngẩn người, như có điều suy nghĩ gật đầu: "Là em nghĩ không chu toàn, về sau em sẽ chú ý. "

Thấy hắn nói xin lỗi, Tạ Uyển Nhiên lại có chút không đành lòng: "Được rồi, em cũng không biết chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây, ây , lần này về còn phải cẩn thận hơn, trước khi các em tốt nghiệp không được tùy tiện ra ngoài chơi, nếu như gặp được người cùng trường..."

Nói đến đây, Tạ Uyển Nhiên không khỏi rùng mình một cái,sắc mặt Tô Hưởng Lục Dữ liền biến, nếu thật sự gặp phải người cùng trường, tổn thương lớn nhất vẫn là cô giáo, tuổi bọn hắn còn nhỏ, lại là nam sinh, cái xã hội này đối với nữ sinh hà khắc hơn nam sinh rất nhiều, nhất định phải đem loại khả năng này gϊếŧ ngay từ trong trứng nước.

"cô giáo nói rất đúng. " Lục Dữ sắc mặt ngưng trọng, "trên dưới cũng còn một năm nữa chúng ta mới lên đại học , tới lúc đó có thế nào cũng không ảnh hưởng nữa, nhưng lúc này tuyệt đối không thể khinh thường. "

Tô Hưởng gật đầu,lấy bàn tay Tạ Uyển Nhiên nắm thật chặt , trong lòng một trận hối hận, nếu như trước kia hắn không lắm miệng tuyên thệ chủ quyền thì tốt rồi, tranh chút gió ăn chút giấm với Lục Dữ đối với sự an toàn của Tạ Uyển Nhiên có tính là cái gì chứ?bản thân đúng là quá ngây thơ rồi.

Mãi cho đến trở lại tiểu viện, Tô Hưởng đều im lặng không lên tiếng, Tạ Uyển Nhiên biết hắn tự trách, nhón chân lên sờ sờ đầu của hắn: "Được rồi, đừng không vui nữa, về sau chúng ta chú ý một chút là được. "

Lục Dữ cũng ở một bên trấn an huynh đệ của mình: "Điều này cũng không thể trách mày, cũng may sáng sớm mai chúng ta đã rời khỏi đây rồi, chắc không phát sinh thêm chuyện gì nữa."

Tô Hưởng thở dài, đem bàn tay Tạ Uyển Nhiên lên môi hôn nhẹ một cái: "Là em đã tự cho mình là đúng rồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì , một mình em sẽ gánh lấy hậu quả."

Tạ Uyển Nhiên bật cười: "được, không ai giành với em ~ "

Lục Dữ thấy bầu không khí của hai người có chút ngược cẩu, tuy trong lòng có ăn chút vị, nhưng hôm nay vốn dĩ luận tới Tô Hưởng, lại nghĩ tới tâm tình của hắn, liền lặng yên không tiếng động trở về gian phòng của mình.

Khí hậu ở Hải Đảo ban ngày mặt trời có chút nắng gắt chói trang, nhưng buổi tối lại rất mát mẻ, Tạ Uyển Nhiên tắm xong đang sấy tóc, Tô Hưởng liền tiến đến trước mặt cô, : "em dẫn cô tới nơi này. "

Tạ Uyển Nhiên ngẩn người: "Đã trễ thế này còn đi đâu nha? "

"chỗ tốt, đi theo em " Tô Hưởng dắt tay cô,ra một tư thế xuỵt miệng , hai người lặng lẽ đi ra sau tiểu viện.

Trong phòng Lục Dữ: ... Hừ, âm thanh lớn như vậy coi tôi như người điếc sao???

Hải Đảo ban đêm gió mát phất phơ, rừng dừa theo tiếng động của gió mà lay động phát ra những tiếng xào xạc,nhừng tiểu viện độc lập có cái đã tắt đèn, có cái vẫn còn ngọn đèn mông lung,. đêm tối gần như không có ai ra ngoài thỉnh thoảng gặp phải cũng đều là tình lữ đàm tình nói yêu . theo bước càng đi càng xa, đến bóng người cũng không nhìn thấy , trong lòng Tạ Uyển Nhiên tò mò, vừa muốn mở miệng hỏi, Tô Hưởng liền bít lấy đôi mắt cô.

"Đừng mở mắt , đi theo em. "khí tức thiếu niên mát mẻ thổi bên tai cô, đè lên chút ý ngứa , Tạ Uyển Nhiên dưới sự hướng dẫn của hắn cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Lúc đôi mắt nhìn không thấy, thính giác dường như rất mẫn cảm , xa xa truyền tới tiếng sóng biển ào ào , ngọn cây bị gió kéo đi vang lên xào xạc, bất chợt có tiếng chim chóc thì thầm, thậm chí còn nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng động vật không biết tên. Nếu như một người đi trong hoàn cảnh này, có thẻ cô có chút khẩn trương, nhưng bên cạnh còn có một người, trong lòng kiên định lại yên ổn, tuyệt không sợ.