Chương 1: Đôi mắt đẹp

Edit: Văn Văn.

Beta: Behind.

Phòng ngủ trống rỗng.

Qua cửa kính của những tòa nhà cao tầng, từng hạt mưa bị gió xô nghiêng, tí tách rơi trên khung cửa sổ sát đất tầng một.

Ở góc tường, có một cô gái nhỏ mặc váy ngủ mỏng tang màu trắng.

Cô hơi nghiêng đầu dựa vào tường, mái tóc dài đen nhánh buông xuống một vài lọn, che đi non nửa khuôn mặt nhỏ tinh xảo, lông mi yên lặng ở trên mí mắt dưới.

Váy ngủ màu trắng lộ ra, từ bắp chân đến mắt cá chân của cô bé đều nhỏ gầy và có xương tuyến rất xinh đẹp.

Chỉ là cực ít không thấy ánh sáng mặt trời nên màu da quá mức nhợt nhạt, càng khiến cho cô gái thêm gầy yếu, giống như có thể bị gió đẩy ngã bất cứ lúc nào.

Hạt mưa rơi trên cửa sổ một lúc, dần dần dừng lại. Trong phòng ngủ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

Cho đến khi màn hình của chiếc điện thoại dưới nền đất đột nhiên sáng lên, sau đó một giọng nam lạnh lùng và lười biếng cắt ngang sự im lặng:

"Này, có điện thoại."

Âm thanh mang theo chút máy móc, rất dễ dàng đánh thức công chúa đang say nồng trong giấc ngủ.

Đường Nhiễm mở mắt ra, tầm nhìn mờ đi như thể cô đang ở giữa đêm khuya, cô vô thức đưa tay lên xoa xoa mắt, sau đó cứng đờ.

...À, lại quên mất.

Mặc dù tai nạn đã qua rất nhiều năm, cô vẫn chưa thích nghi được với tình trạng mắt hiện tại của mình.

Đường Nhiễm nhẹ cong khóe môi, "Lạc Lạc." Cô nhẹ giọng nói với không khí: "Ai gọi đến?"

"Đến từ danh bạ, ghi chú là 'bà'." Một giọng nam lười biếng và dễ nghe cất tiếng trả lời.

"Kết nối, nhớ rõ đi ra ngoài."

"..."

Lần này không có giọng nói đáp lại. Sau một tiếng "ong" chấn động, cuộc gọi được kết nối, điện thoại phát ra một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Nhiễm?"

"Bà ơi, con đây."

"Xin lỗi Tiểu Nhiễm, bên này trời nổi giông bão nên chuyến bay của bà bị trì hoãn - hôm nay con không cần đến cửa hàng. Chờ ngày mai bà đến cùng con đi, được không?"

"Không sao đâu ạ. Bà ơi, một mình con cũng có thể đi được mà."

"Con bé này! Như vậy sao được!"

"Hơn nữa...."

Đường Nhiễm nghĩ đến cái gì, hơi hơi ngẩng đầu lên. Cổ của cô gái nhỏ thon dài vẽ ra một vòng cung mảnh khảnh, yếu ớt.

"Ngày mai..." Bên ngoài cửa sổ lớn là một cơn gió cô độc, khẽ thổi qua tòa nhà cao tầng, cô bé thì thầm, "Ngày mai, con phải đi Đường gia."

Giống như một khu vực cấm bị chọc trúng.

Bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

Qua khá lâu, giọng người phụ nữ có chút áy náy cất lên: "Bà tại sao lại quên mất chuyện này? Bọn họ kêu con trở về, chắc là vì Đường Lạc... Bởi vì đứa chị gái kia của con sẽ đính hôn với Tiểu thiếu gia của Lạc gia, phải không?"

"Có lẽ là vậy."

"Cha và bà nội của con đúng là bất công, chẳng lẽ con không phải là đứa trẻ của Đường gia? Chỉ lo cho Đường Lạc Thiển, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật 16 tuổi của con, đến tận bây giờ còn để một mình con ở bên ngoài, bọn họ cũng không..."

"Bà ơi." Giọng cô gái nhỏ phát ra cực kỳ dịu dàng.

"Được rồi, được rồi... Bà không nói nữa là được chứ gì." Người phụ nữ đành nhịn xuống, "Vậy chờ con từ Đường gia quay về, bà lại đi cùng con đến cửa hàng kia?"

"..."

Ý thức của Đường Nhiễm bị kéo trở về, cô bé cười ôn nhu.

"Nhưng con đã hẹn với người quản lý cửa hàng vào ngày hôm nay, thật không tốt khi thay đổi thời gian ngay lúc hẹn. Hơn nữa, bà có thể yên tâm, con sẽ đợi mưa tạnh rồi mới đi."

"Nhưng..."

"Bà, năng lực tự gánh vác của con rất mạnh, bà đã quên rồi sao?"

"...."

Đường Nhiễm kiên nhẫn giải thích với bà một lúc lâu, rốt cuộc đối phương cũng cam chịu mà đồng ý.

Người phụ nữ vẫn không yên tâm lải nhải thêm: "Vậy con đi trên đường nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ rõ phải xin giúp đỡ, không cần xấu hổ, nghe chưa?"

"Dạ, bà yên tâm đi mà." Đường Nhiễm nhớ đến điều gì, cười khẽ: "Không phải còn có Lạc Lạc theo cùng con sao?"

"Lạc Lạc?" Đối phương hơi sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại, "Ồ, chính là tên của app giọng nói thông minh được người quản lý cửa hàng giới thiệu cho con, đúng không? Thật lạ, mỗi lần con nói chuyện gì, bà đều phản ứng không kịp."

Đường Nhiễm chạm vào điện thoại, một bên từ góc tường đứng dậy, một bên nói: "Người quản lý cửa hàng nói rằng đó là tên của người lãnh đạo nhóm phát triển. Con cảm thấy nó khá tốt."

"Người lãnh đạo cái gì? Sản phẩm này chưa từng mở rộng bán trên thị trường, bà cứ nghĩ nó là sản phẩm thất bại rồi chứ?"

"Người quản lý nói rằng nhóm đó chỉ làm ra để chơi chơi cho vui, cho nên không mở rộng ra." Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, "Con cảm thấy Lạc Lạc còn thông minh hơn rất nhiều trợ lý thông minh được bán trên thị trường bây giờ."

"Nếu như vậy, tại sao không phát triển nó hơn?" Đối phương bất đắc dĩ, "Con xem, bọn họ chắc chắc đã dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa mấy đứa nhỏ ngu ngốc như con tin tưởng. Lại nói... giọng nói dễ nghe tới mức nào cũng chỉ là trí tuệ nhân tạo, lúc xảy ra chuyện nó cũng không thể từ trên bầu trời phi xuống dưới giúp một con ngốc như con."

"...."

Có lẽ là do làm trong ngành dịch vụ, người phụ nữ ở phía đối diện của điện thoại luôn có định kiến không nhỏ ​​với trí tuệ nhân tạo, bọn họ hay tuyên hô cái khẩu hiệu đáng đánh thế này "Trong tương lai có thể sẽ thay thế hoàn toàn nhân viên ngành dịch vụ".

Đường Nhiễm không tranh luận cùng bà của mình, chỉ hơi khép mắt, nét mặt mềm mại, yên tĩnh.

Chờ cuộc trò chuyện kết thúc, mưa ngoài cửa sổ cũng ngừng.

Đường Nhiễm chậm rì rì đi lại trong ngôi nhà quen thuộc này vài lần, thay quần áo, mang theo cây gậy dò đường, bước ra khỏi cửa.

Đối với những bệnh nhân khiếm thị, có thị lực kém hoặc mù hoàn toàn, thế giới bên ngoài ngôi nhà đầy rẫy sự nguy hiểm: những con đường dành cho người khiếm thị đó sẽ bị chiếm giữ bởi những chiếc xe đạp đang đỗ, đoạn cuối sẽ dẫn đến những ống cống không xác định, và còn bị dẫn dắt một cách kỳ lạ thành một đường vòng tròn...

Đường Nhiễm nhớ rõ mình có đứa bạn mù từng phun tào với mình rằng: Những con đường đặc biệt dành cho người mù ở các thành phố không phải dùng để giải quyết vấn đề khi người mù đi ra ngoài, mà là dùng để giải quyết người mù.

Bên ngoài con đường dành cho người khiếm thị chính là nơi mà họ không biết. Chẳng qua cũng may, có đôi khi sẽ gặp được người có lòng tốt giúp đỡ.

Đường Nhiễm lấy gậy dò đường đi bộ đến trạm xe buýt gần nhất, chuẩn bị mang điện thoại ra kêu "Lạc Lạc" giúp đỡ.

Lúc này, bên cạnh có một cô gái ngập ngừng bước đến: "Chào em."

Đường Nhiễm hơi giật mình, theo phương hướng giọng nói vang lên mà quay đầu. Cô nhắm mắt lại, giọng có chút bối rối: "Chào?"

"Em...có phải hay không muốn đi xe buýt?"

"Vâng."

"Vậy em muốn đi tuyến đường nào, chị giúp em xem nó có đến đến hay chưa."

Đường Nhiễm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nhỏ, "Em muốn đi tuyến đường 936. Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Nói xong, đối phương có vẻ như hơi khẩn trương, một lúc sau mới đột nhiên phản ứng, "Ê? Em cũng đi tuyến đường 936 sao? Chúng ta giống nhau rồi, chị đến đường Thanh Nham thì xuống xe, còn em?"

Đường Nhiễm hồi thần: "Đó có phải là trạm sau hai trạm kia?"

"Đúng vậy."

"Em cũng là trạm đó."

"A, vậy thì trùng hợp rồi!" Nữ sinh cười nói, "Xem ra chúng ta rất có duyên, em muốn đi đâu, chị đưa em đi!"

"..."

Cô rất muốn từ chối, nhưng cuối cùng Đường Nhiễm vẫn không thể thành công cự tuyệt được lòng tốt của người chị tốt bụng này.

Xuống xe buýt, Đường Nhiễm một lần nữa lấy gậy dò đường ra.

"Chị chưa từng nghe tới cửa hàng mà em nói. Có địa chỉ không?" Nữ sinh đỡ cổ tay cô rồi hỏi.

Đường Nhiễm: "Để em hỏi Lạc Lạc một chút."

"Lạc...?"

Không đợi nữ sinh mở miệng hỏi, chỉ nghe một giọng nam phá lệ lười biếng dưới ánh mặt trời vang lên:

"...Ở."

Nữ sinh ngây người đánh giá Đường Nhiễm một lần nữa... cô nàng chắc chắn là giọng nói đó phát ra từ trên người cô bạn mù xinh đẹp này.

Sau đó, cô nàng liền thấy cô lấy điện thoại ra.

"Lạc Lạc, 'Cửa hàng tương lai INT' đi thế nào?"

"Nghe lệnh của tôi."

Sau khi đại gia kiệm lời nói đúng bốn chữ, giọng nói dễ nghe đó bắt đầu từ từ hướng dẫn.

Nữ sinh ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại được, "Đây là?"

"Nó tên Lạc Lạc." Đường Nhiễm nói: "Là một app trợ lý thông minh."

"Chị biết có một thứ như vậy, nhưng, nhưng giọng nói này..." Nữ sinh hít vào một hơi, rốt cuộc không kìm chế được sự kích động, "Ôi trời đất quỷ thần cha mẹ bạn tôi ơiiiiii! Giọng nói trợ lý từ khi nào tai nghe lại muốn mang thai đến thế?? Chị chưa từng nghe qua giọng nào giống vậy! Chị muốn, chị muốnnnnn! App tên là gì? Có phải là Lạc Lạc không?"

Đường Nhiễm có hơi xấu hổ: "Cái app này không mở đường tải xuống cho người bên ngoài được."

"Hả?"

"Người quản lý cửa hàng tại đó đã giới thiệu nó cho em, một app thương mại trái phép."

"Thế à? Nếu đã vậy..." Cả người cô bạn nhỏ đều toát ra hơi thở chán chường: "Thôi kệ đi, để chị đưa em đi."

"..."

Nhưng chờ đến khi Đường Nhiễm và cô nàng đi đến nơi thì 'Cửa hàng tương lai INT' đã treo biển đóng cửa.

Nghe cô ấy nói xong, Đường Nhiễm có hơi bất ngờ: "Em và người quản lý ở đây thật sự đã hẹn gặp vào hôm nay cơ mà..."

"Em có số điện thoại của hắn không? Gọi hỏi thử xem?"

"Có."

Đường Nhiễm kêu "Lạc Lạc" đi tìm số điện thoại của người quản lý từ danh bạ trong điện thoại. Không bao lâu sau, điện thoại lập tức kết nối.

"Em gái nhỏ Đường Đường?" Bên kia điện thoại vang lên giọng người đàn ông vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, hỏi: "Sao đột nhiên em lại gọi điện thoại cho anh thế?"

"Anh quản lý, hôm nay chúng ta đã hẹn..."

"Mẹ bà!" Đường Nhiễm nói còn chưa dứt lời, bên kia đã kêu lên sợ hãi: "Anh quên mất! Em từ từ, em từ từ, chờ anh một lát... không được, anh không thể phân thân, em chờ anh cho người đến ha, chắc chắn trong vòng mười phút sẽ qua!"

"Không cần đâu anh, lần tới..."

"Lần tới là lần nào nữa, mỗi lần em ra ngoài đường gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm, tuyệt đối không được để em đi ra đây một cách vô ích! Em chờ, anh đây liền đi tìm người, trong mười phút, chậm nhất là hai mươi phút, nhất định sẽ đến!"

"...."

Đường Nhiễm chưa kịp đáp lại, đối phương đã cúp trước.

Sau vài phút.

Phòng thí nghiệm chuyên dụng của trường đại học K, ban năm AI.

"Trạm ca, điện thoại reo."

"..."

Một đôi chân dài lười biếng đang gác trên bàn máy tính, không có bất kỳ chuyển động hay phản ứng nào.

Liên tục mấy giây sau, có lẽ là thấy âm báo reo thật sự kiên trì không ngừng, nam sinh đang dựa vào ghế ngủ rốt cuộc cũng nhăn mi lại, mắt vẫn khép, tay từ túi quấn lấy điện thoại ra.

"... Ai?"

Nếu Đường Nhiễm ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện: Giọng chàng trai đang phát ra này không ngờ lại giống 'Lạc Lạc" trong điện thoại của cô đến tám, chín phần.

Mà lúc này ngón tay thon dài của nam sinh đang cầm điện thoại mới đặt vào lỗ tai, giọng người bên kia đã nôn nóng như sắp nổ vang: "Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại. Tổ tông làm ơn cứu cánh đại hiệp một chuyện!!!"

"Tổ tông die rồi, không cứu."

Nam sinh nhắm chặt mắt, lạnh nhạt ấn tắt cuộc gọi.

Chưa đến vài giây, điện thoại của anh lại reo lên.

"...."

Sau vài giây, Lạc Trạm không thể nhịn được nữa mở mắt, đôi chân dài từ trên bàn bỏ xuống, điện thoại bị anh bực bội nhấn nút nghe: "....Nói."

"Làm ơn đi tổ tông của tôi! Cậu liền đi một chuyến giúp tôi mở cửa hàng lấy một vật là xong, khách hàng người ta sớm cùng tôi hẹn nửa tháng, vào hôm nay lấy, kết quả tôi quên mẹ mất! Sau đó, tôi đành biện hộ chứ biết làm sao, tôi còn có việc khác, thật sự là không thể phân thân!"

"Cho hắn ngày mai lại đến có thể chết người à?"

Đôi mắt Lạc Trạm u ám.

Anh từ khi sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa [1] cực đẹp, khóe mắt sâu bên trong, đuôi mắt hơi cong vểnh lên, vẽ ra một vòng cung đào hoa đầy đặn mà xinh đẹp. Lúc này, vẻ ngoài lạnh như băng, không thèm để ai vào mắt, vẫn tự mang theo vài phần lười biếng, cấm dục.

Bên kia người quản lý vẫn đang khóc lóc kể lể: "Là một cô bé mù, đi một chuyến ra ngoài đây thật không dễ dàng gì. Tôi nào nhẫn tâm làm thế, kẻ nào làm vậy chắc không phải người."

"...."

Giằng co mấy giây.

Nam sinh dựa vào ghế, bỏ qua khuôn mặt họa thủy, không ngờ "chậc" một tiếng nhỏ giọng đồng ý rồi.

"Hiểu rồi, để cô ấy đợi."

Nói xong, anh đứng dậy khỏi ghế, thuận tay ném điện thoại lên bàn.

Sau đó, anh lấy chiếc áo khoác đang máng trên lưng ghế, vung qua trên vai, mặt mày lạnh lùng đi khỏi.

Khi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, những người khác chú ý đến và hỏi một cách kỳ lạ: "Trạm ca, tối hôm qua không phải suốt đêm làm thuật toán mới vừa chợp mắt sao? Ra ngoài làm gì?"

Lạc Trạm bước ra một cách uể oải, nghe vậy dừng lại.

Sau khi lẩm bẩm một vài thứ, anh bước chân dài ra, xoa xoa vai và cổ, mặt vô cảm đi liền một mạch.

"Hiến tình thương, làm việc thiện."

"...?"

Phía bên kia điện thoại mới vừa bị Lạc Trạm cúp.

Người quản lý cửa hàng INT thở hắt ra: "Cũng may, cũng may. Lạc Trạm vẫn còn một chút tình người."

Mạnh Học Vũ bên cạnh hắn đã sớm nóng nảy: "Anh kêu Lạc Trạm đi mở cửa hàng lấy đồ cho Đường Nhiễm? Anh ta đẹp trai vậy... Nếu anh ta đến chỗ em gái nhỏ Đường Nhiễm, không phải sẽ giống như một bánh bao đầy nhân thịt và một con chó sao, cô ấy sẽ đi mà không có về!"

"Mắng ai là chó thế." Hắn dựa vào cậu nhóc nói tiếp, "Hơn nữa cậu có phải tên ngốc không? Lạc Trạm lớn lên soái đến nức trời thì có ích lợi gì? Cô bé có thể thấy được cậu ta trông thế nào hả?"

"À, đúng rồi." Mạnh Học Vũ sửng sốt, sờ sờ cái ót: "Em quên mất."

Mạnh Học Vũ mới vừa thờ phào nhẹ nhõm mấy giây lại bắt đầu nhíu mày: "Vạn nhất Lạc Trạm thấy Đường Đường lớn lên xinh đẹp rồi thấy sắc nảy lòng tham thì biết làm sao bây giờ?"

Hắn nghe vậy bĩu môi: "Cậu nghĩ Lạc Trạm giống cậu à? Từ nhỏ, cậu ta đã thấy qua không biết bao nhiêu người đẹp, cậu thấy cậu ta có phản ứng đối với ai chưa?"

"Hình như là ánh mắt của anh ta quá cao."

"Cậu ta đâu chỉ là ánh mắt cao, cậu ta đã là biếи ŧɦái."

"?"

Thấy Mạnh Học Vũ lộ ra vẻ mặt hoang mang, hắn ta mỉm cười: "Chắc cậu không biết tin này? Lạc Trạm có một sở thích đặc biệt độc đáo - cậu ta chỉ thích đôi mắt đẹp."

"Đôi mắt đẹp?"

"Đúng vậy, bằng không thì lấy gia thế và khuôn mặt của cậu ta, từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi thằng nhóc đó có thể chạy ba vòng lớn quanh trường K ấy chứ ít gì. Làm thế nào một người cũng không có đứng bên cạnh cậu ta? Trước đó phòng thí nghiệm của bọn họ không phải đã có người nói qua? Muốn có một đôi mắt khiến Lạc Trạm nhìn trúng, còn khó hơn leo lên trời."

"Đàm Vân Sưởng, đến lượt anh."

Người trợ giáo [2] ở phòng bên cạnh đột nhiên bước ra, hướng ra ngoài phòng gọi điểm danh.

[2] Trợ giáo: trợ lí về công tác giảng dạy (thường là cho các giáo sư trong trường đại học).

"Có, tới đây."

Người quản lý cửa hàng INT cũng chính là Đàm Vân Sưởng vội vàng trả lời, một bên đứng dậy, một bên mở miệng.

"Cho nên cậu cứ yên tâm. Đường Nhiễm dù đẹp, cũng chỉ là một cô gái mù, cô bé không có đôi mắt giống người bình thường, càng đừng nói đến có đôi mắt đẹp. Sao Lạc Trạm có thể nhìn trúng?"

Trước khi rời đi, Đàm Vân Xưởng vỗ vỗ bả vai Mạnh Học Vũ, hạ giọng nói thần bí:

"Hơn nữa nói cho cậu bí mật này, tôi nghe nói nhà cậu ta sắp an bài việc đính hôn, đối tượng là một đại tiểu thư nhà giàu, hình như cũng họ Đường. Vì vậy, về sau người ta cũng có một đóa hoa mỹ lệ cần chăm sóc ở nhà rồi, sẽ không đi đoạt em gái nhỏ Đường Nhiễm của cậu đâu."

"...."

Nhìn theo bóng lưng Đàm Vân Xưởng, Mạnh Học Vũ hơi lo lắng, cau mày.

Lời nói thì là vậy...

Nhưng trong lòng cậu không biết tại sao vẫn thấy bất an.

***

[1] Mắt đào hoa: Biệt Khóc (Đừng Khóc) - Chương 1: Đôi mắt đẹpVăn: Làm chương này xong khá lâu rồi nhưng cúp điện nên mn hiểu rồi đấy 🙂