Chương 1: Sau sinh

Chương 1: Sau sinh

Sau khi sinh, Diệp Mẫn luôn ngủ không ngon giấc.

Một phần là vì cơ thể sau sinh chưa hồi phục nhanh, luôn cảm thấy âm ỉ đau nhức, hai là vì ban đêm cô phải dậy cho con bú, giấc ngủ liên tục bị gián đoạn.

Người cũng không ngủ ngon giấc, còn có Lương Quyên, người đến bệnh viện chăm sóc cô. Lương Quyên là người hàng xóm của cô, sau khi theo chồng đến đơn vị thì chuyển đến khu người nhà. Lần này cô sinh con, chủ yếu là nhờ Lương Quyên giúp đỡ.

Lương Quyên đến bệnh viện chăm sóc Diệp Mẫn không chỉ vì tình làng nghĩa xóm, mà đây cũng là nhiệm vụ được tổ chức giao cho cô ấy.

Sau khi Đại vận động bắt đầu, phong cách sinh hoạt ngày càng được siết chặt, việc thuê người giúp việc rất dễ bị gắn mác "Tư tưởng tiểu tư sản".

Mặc dù sinh con là chuyện quan trọng, nếu thực sự không có người giúp đỡ, việc thuê giúp việc chăm sóc ở cữ cũng không quá đáng.

Nhưng hầu như quân tẩu trong đại viện đều ở nhà sinh con, khó sinh mới đưa đến bệnh viện. Nhưng Diệp Mẫn đã sớm tính toán vào bệnh viện trước, sinh con xong có thể xuống giường thì sẽ về nhà, hành động không tính là khiêm tốn.

Nếu còn mời bảo mẫu đến chăm sóc cho đến khi hết kỳ ở cữ, cho dù có thể chấp nhận được, cũng khó tránh khỏi việc có người thì thầm.

Mẹ ruột Diệp Mẫn mất sớm, mẹ kế ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng bên trong lại cay độc. Lúc trước khi cô mang thai đứa đầu, mẹ kế vỗ ngực cam đoan ở trước mặt cha cô, nói lúc cô sinh chắc chắn sẽ chăm sóc cô chu đáo.

Kết quả khi cô đi sinh, còn chưa thấy mặt mẹ kế, người đưa cô đến bệnh viện là hàng xóm. Sau khi sinh xong, người đến bệnh viện chăm sóc cô là em họ của Mạnh Thành, Mạnh Tiểu Lan.

Vì vậy, trước khi theo quân, cô đã không thèm để ý đến mẹ kế, trực tiếp bán công việc cho Mạnh Tiểu Lan, người vừa tốt nghiệp cấp 2, sắp sửa phải xuống nông thôn. Mẹ kế của cô da mặt rất dày, sau khi nhận được tin tức còn dám đi khắp nơi nói cô vô lương tâm, khiến cô tức giận trước khi lên đường về nhà còn cãi nhau một trận, mối quan hệ từ đó rạn nứt.

Dưới tình huống này, hiển nhiên là không thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ.

Nhà chồng cũng không thể nói gì, từ nhỏ Mạnh Thành đã mồ côi cha mẹ, được chú thím nuôi lớn. Chú thím đối xử với anh không tệ, nhưng cũng không quan tâm nhiều. Nếu không, khi cô ở cữ đã không sắp xếp một cô bé mười mấy tuổi đến chăm sóc.

Tìm Mạnh Tiểu Lan giúp đỡ, có lẽ cô ấy cũng sẽ đồng ý, nhưng cô ấy còn học nghề, cần phải kiếm tiền, không tiện xin nghỉ hai ba tháng để chăm sóc Diệp Mẫn ở cữ.

Vì vậy, ngay sau khi phát hiện ra mình mang thai, Diệp Mẫn đã nói chuyện với Mạnh Thành, bảo anh gom góp tất cả ngày phép năm nay, đến khi cô sinh con thì nghỉ phép.

Mạnh Thành là quân nhân, mỗi năm được nghỉ phép một tháng. Tuy nhiên, vì công việc bận rộn, anh thường không thể nghỉ phép được. Nhưng năm nay tình hình đặc biệt, anh chỉ cần đề cập chuyện này với lãnh đạo là sẽ được phê duyệt, chỉ chờ đến ngày dự sinh để chính thức làm đơn xin nghỉ.

Nói thật ra, việc bắt chồng chăm sóc ở cữ cũng chẳng khiêm tốn hơn việc thuê bảo mẫu là bao.

Dù sao thì trong thời đại này, tư tưởng đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ lo việc bên trong vẫn là chủ đạo, trong khu người nhà quân đội có nhiều người đàn ông đến chai dầu đổ cũng không đỡ, chứ đừng nói đến chuyện chăm sóc ở cữ. Họ thà ở lại quân doanh tăng ca còn hơn.

Nhưng sự khoe khoang trong hai việc này có bản chất khác nhau. Thuê bảo mẫu mà chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị chụp mũ ngay, còn chồng chăm sóc ở cữ thì lại được khen là thương vợ.

Mặc dù khi đi lính phải có ý thức đặt nước lên hàng đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là bắt quân nhân phải độc thân cả đời.

Ngược lại, trong quá trình thăng tiến của sĩ quan, gia đình có ổn định hay không, mối quan hệ vợ chồng có hòa thuận hay không cũng là những tiêu chí quan trọng mà lãnh đạo quân đội đánh giá.

Đối với việc Mạnh Thành xin nghỉ phép để chăm sóc vợ ở cữ, lãnh đạo quân đội rất vui lòng, nếu không thì cũng không thể phê duyệt kỳ nghỉ nhanh chóng như vậy.

Vậy là người chăm sóc ở cữ đã được quyết định.

Vì cân nhắc đến việc ngày dự sinh không thể chính xác 100%, vợ chồng anh đã bàn bạc và đưa ra phương án dự phòng.

Họ dự định sau tháng 4, Mạnh Thành sẽ không đi công tác nữa, để nếu Diệp Mẫn sinh non, anh cũng có thể xin nghỉ phép sớm.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Cuối tháng 3, Mạnh Thành được bố trí dẫn đầu đội đi làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ không phức tạp, chỉ cần không có gì bất ngờ, Mạnh Thành chắc chắn có thể quay về vào đầu tháng 4.

Trước khi đi, anh cũng nói vậy với Diệp Mẫn.

Diệp Mẫn nghe vậy, lo lắng khi anh đi làm nhiệm vụ vì vội về nhà mà hấp tấp, nên đã đặc biệt nhắc rằng còn 20 ngày nữa mới đến ngày dự sinh. Còn nói cho dù trên đường anh bị trì hoãn, về muộn vài ngày cũng không sao, quan trọng là phải làm việc cẩn thận, bình an trở về.

Chẳng ai muốn lời nói trở thành sự thật, nhưng Mạnh Thành thực sự không thể về đúng hạn, mà cô cũng chuyển dạ sớm hơn nửa tháng.

May mắn thay, quân đội không bạc đãi gia đình quân nhân. Khi biết cô chuyển dạ, lãnh đạo đơn vị đã nhanh chóng sắp xếp người đưa cô đến bệnh viện sinh con. Trong suốt thời gian đó, chủ tịch hội phụ nữ Lý Á Hồng luôn túc trực bên ngoài phòng sinh.

Sau khi sinh con, Lý Á Hồng lại sắp xếp Lương Quyên chăm sóc Diệp Mẫn trong bệnh viện và đưa con trai lớn của cô về nhà chăm sóc, để cô không rơi vào cảnh không ai chăm sóc vì chồng không ở bên cạnh.

Nhưng Lương Quyên cũng có gia đình riêng, đến bệnh viện chăm sóc cô thì mấy đứa con ở nhà không ai lo. Hơn nữa, cô ấy đã thức trắng hai đêm trong bệnh viện nên tinh thần cũng rất mệt mỏi.

Vì vậy, chiều qua sau khi có thể xuống giường, ăn tối xong, Diệp Mẫn đã cho Lương Quyên về nghỉ ngơi, tối đến việc cho con bú và thay tã đều do cô tự làm.

Thiếu đi sự giúp đỡ của Lương Quyên, vào ban đêm Diệp Mẫn càng khó ngủ ngon hơn. Buổi sáng, cô thức dậy từ khi trời chưa sáng, với quầng thâm đen dưới mắt, mở to mắt cho đến khi trời sáng, cho đến khi Lương Quyên dẫn theo Mạnh Tranh đến bệnh viện.