Chương 24:

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Cẩn thận đặt Bùi Vân Khinh lên gối, đưa tay vén chăn mỏng trên người, Đường Trầm Mặc cố gắng khống chế ánh mắt của mình không được nhìn vào cơ thể cô, kéo chăn đắp lên người Bùi Vân Khinh, xoay người đi hướng cửa phòng.

Nghe thấy bước chân Đường Trầm Mặc xa dần, Bùi Vân Khinh lập tức cảm thấy một trận thất bại.

Trời ơi, một cô gái xinh đẹp như hoa đứng trước mặt, Đường Mặc Trầm cũng không động tâm? !

Lặng lẽ mở hé mắt , Bùi Vân Khinh vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía Đường Mặc Trầm

Lúc này, anh đang vươn tay giúp cô tắt đèn lớn trong phòng, đảo mắt quan sát xung quanh chắc chắn không có gì bất thường.

Hai cái ánh mắt ở giữa không trung không hẹn mà gặp, Bùi Vân Khinh bị bắt cái tại chỗ, bối rối ngồi đứng dậy.

"Chú nhỏ"

Đường Mặc Trầm cũng không biết Bùi Vân Khinh là giả vờ, nhìn thấy cô bối rối, vội vàng bước trở lại.

“Lại thấy ác mộng à?”

Mẹ mất sớm, cha lại nhiều năm không ở nhà, một cô gái nhỏ, lại sinh ra ở thị trấn nhỏ, khó tránh khỏi bị người ta khi dễ.

Ngày ấy, Đường Mặc Trầm đi đón Bùi Vân Khinh, cô đang bị mấy tên côn đồ trong vùng bắt đi, dùng chai rượu đâm trọng thương một tên, sau đó chạy thoát khỏi số phận bị cưỡиɠ ɧϊếp.

Khi Đường Mặc Trầm tìm thấy, Bùi Vân Khinh quần áo xộc xệch, mặt bê bết máu, trên tay còn cầm bình rượu vẫn đang nhỏ máu.

Trong một thời gian dài, kí ức kia vẫn luôn ám ảnh Bùi Vân Khinh, khi đến Đường cung, hầu như ngày nào Bùi Vân Khinh cũng gặp ác mộng.

"Ân" Bùi Vân Khinh không dám nói sự thật, chỉ thuận theo anh đáp nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề , "Anh làm sao muộn như vậy mới trở về?"

Bùi Vân Khinh mới tỉnh dậy, thanh âm còn có chút se se, đôi mắt mờ sương , lộ ra vẻ đáng thương.

Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy cô oán trách hắn trở về muộn, trong lòng có chút day dứt. “Có việc nên phải làm thêm giờ.”

“Đói bụng không, tôi giúp em nhé?”

Bùi Vân Khinh chen chân xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh ngắt, theo bản năng rụt chân về.

Ban ngày vẫn mở cửa sổ thông gió, bây giờ có chút lạnh.

Cô chỉ lo lấy lòng Đường Mặc Trầm, trên người chỉ mặc chiếc váy mỏng tang, có gió thổi qua, không khỏi nặng nề hắt hơi một cái.

Lớn như vậy cũng không biết tự chăm sóc bản thân?

Đường Mặc Trầm nhíu mày, kéo chăn lại cho Bùi Vân Khinh, đứng dậy đi qua đem cửa đóng lại.

“Ngồi đi, đừng nhúc nhích.”

Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân đi xa dần, Bùi Vân Khinh lè lưỡi, thở dài.

Cũng may Đường Mặc Trầm không phát hiện ra cô giả vờ ngủ, nếu không sẽ chết chắc.

Cảm thấy có chút lạnh, Bùi Vân Khinh vô thức quấn chặt chăn, lại suy nghĩ một chút, để nó trượt xuống bả vai.

Cố ý mặc áo cho lấy lòng Đường Mặc Trầm, sao có thể quấn chăn được chứ? !

Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Đường Mặc Trầm bước vào, trên tay cầm chiếc bánh ngọt, bên trên cũng đã thắp sẵn nên, ngọn nến lắc lư theo bước chân của anh.

“Chờ một chút, em đi lấy rượu.”

Thấy Đường Mặc Trầm muốn tổ chức sinh nhật cho mình, Bùi Vân Khinh mặc kệ lạnh, hưng phấn nhảy xuống giường.

Mới vừa bước được một bước, người đã bị kéo lại.

“Trẻ con uống rượu gì vậy?”

“Em đều đã 20 rồi.”

Bùi Vân Khinh vô thức đứng thẳng người để không quá thấp trước mặt anh, chỉ là Đường Mặc Trầm quá cao, gần một mét chín, cô ở trước mặt anh chỉ có thể coi là “nấm lùn”

Đường Mặc Trầm rũ mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy cái rãnh nhỏ lộ ra sau cần cổ trắng, mặc dù dáng người mảnh khảnh nhưng con thỏ nhỏ của cô lại phát triển tốt, nội y hơi nhỏ càng làm cái rãnh thêm sâu.

Bụng dưới nóng bừng, khí huyết vừa mới kìm nén trong phút chốc lại dâng trào.