Chương 347: Song "Tiện" Kết Hợp

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Nhìn đến lúc hai người lên xe lái đi xa dần, Bùi Vân Khinh mới từ chỗ ẩn thân chui ra, bước đi xuống bậc thêm, khởi động xe xe.

Cố Tây Phán cùng Diệp Thiên Chí song "Tiện" kết hợp, cái này cũng cũng đồng nghĩa với việc Cố gia sẽ đứng ở trận doanh nhà Diệp gia, chuyện này phải nhắc nhở Đường Mặc Trầm một chút mới được.

Lái xe trở về Đường Cung, cô một đường chạy lên lầu, thẳng đến thư phòng.

Đường Mặc Trầm từ văn kiện trên bàn ngẩng đầu lên, hỏi cô.

"Có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi ở đài truyền hình, Diệp Thiên Chí tự mình đi đón Cố Tây Phán, bọn họ giống như đang yêu đương. Em lo lắng hiện tại Cố gia đã đứng về trận doanh Diệp gia."

Đường Mặc Trầm sắc mặt vẫn bình tĩnh không chút biến hóa.

"Anh biết."

Bùi Vân Khinh liền giật mình, một lát sau liền nhớ lại.

Nói cũng phải, Diệp Thu Sinh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh, mọi tình huống của đối phương anh hẳn là đều nắm rõ, cho nên chuyện của Diệp Thiên Chí đương nhiên không có khả năng không biết.

"Vậy em không quấy rầy anh làm việc." Bùi Vân Khinh quay người muốn đi.

Đường Mặc Trầm bỏ văn kiện xuống ngửa mặt lên, "Trong phòng bếp có cháo, kêu người làm hâm nóng lại đi."

"Quá tốt, em chính là đang đói bụng đây!" Bùi Vân Khinh cong môi, "Anh có muốn ăn một chút không?"

"Anh không đói."

"Vậy anh muốn uống chút gì không, hoặc là em lấy giúp anh ít điểm tâm?"

Đường Mặc Trầm không có thói quen ăn đồ ăn vặt, vậy mà lại gật đầu.

"Được!"

Bùi Vân Khinh cười thỏa mãn, về đến phòng tẩy trang tắm rửa, thay đổi một bộ đồ ở nhà thoải mái dễ chịu.

Xuống lầu hâm lại bát cháo, đem hoa quả rửa sạch cắt gọn, sau đó bưng lên thư phòng.

Hoa quả đặt bên cạnh tay anh, cô liền bưng lấy bát ngồi vào sofa nhỏ bên cạnh.

Một bên nhìn anh làm việc, một bên yên tĩnh húp cháo.

Một bát cháo đã ăn xong, đĩa trái cây của anh vẫn như cũ chưa động vào.

Nhìn anh một lúc, Bùi Vân Khinh rón rén đứng dậy, đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Sau lưng, thanh âm của Đường Mặc Trầm vang lên, cô nghi hoặc quay lại.

"Đem ghế qua ngồi cạnh anh."

Cô ngoan ngoãn quay lại, kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh anh.

Đường Mặc Trầm quay sang cô, "Anh còn cần mấy phút nữa, em có thể vừa ăn hoa quả vừa chờ anh!"

Cho nên, hoa quả này chính là vì cô?

"Được"

Bùi Vân Khinh cười đáp một tiếng, cầm dĩa lên.

Lai một bên ăn trái cây, một bên nhìn anh làm việc.

Nam nhân ở trước mắt, ngũ quan vô luận là tách ra hay là hợp lại đều nhìn vô cùng soái khí.

Thậm chí dáng vẻ cầm bút ghi chú thích trên văn kiện kia, cũng mang một vẻ tiêu sái khó nói. . .

Cầm lấy cái dĩa nhưng Bùi Vân Khinh lại quên cả đút vào miệng.

Một lát sau.

Đường Mặc Trầm khép lại văn kiện ngẩng đầu lên.

"Ghi hình trực tiếp thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi."

Bùi Vân Khinh không có nói ra chuyện Cố Tây Phán làm khó dễ mình.

Loại chuyện này đều là việc nhỏ, so với công việc tuyển cử của anh, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, anh công việc hàng ngày đã vô cùng bận rộn, cô không muốn anh vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nhọc lòng.

Cô không nói, Đường Mặc Trầm cũng đã nhắc đến.

"Cố Tây Phán không có làm khó dễ em?"

"Cô ta sức chiến đấu quá cặn bã, hoàn toàn không phải là đối thủ của em, chú nhỏ của em yên tâm, mọi chuyện đều tốt." Bùi Vân Khinh xiên qua một miếng trái cây đưa đến bên miệng anh, "Em có thể tự mình giải quyết!"

Đường Mặc Trầm nhận lấy lấy cái dĩa, thuận tay bắt được cổ tay cô, kéo cô vào lòng ngồi trên đùi mình, rút một tờ giấy giúp cô lau lau khóe môi.

"Còn huấn luyện thì sao?"

"Em đã gọi điện thoại cho huấn luyện viên nói chuyện qua, bắt đầu từ ngày mai, xế chiều mỗi ngày em đều đi trung tâm huấn luyện đội tuyển quốc gia luyện tập."

"Vậy việc học của em làm sao bây giờ?"

"Môn bắt buộc đều vào buổi sáng, buổi chiều môn tự chọn em không lên cũng không sao!" Cô nháy mắt mấy cái, "Chú nhỏ đừng quên, em thế nhưng là người đã cầm qua hai cái bằng Thạc sĩ đấy!"