Chương 40: Giống Như Quả Táo Trong Vườn Địa Đàng, Dụ Dỗ Anh Nếm Thử

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Giống như Bùi Vân Khinh dự đoán, lúc Đường Mặc Trầm tỉnh lại đã là hơn hai giờ sáng

Mở to mắt, cơn đau đầu đã qua đi, sốt cũng đã giảm, ngủ một giấc no say, cả người đều nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Cảm giác được cánh tay trái có gì đó đè lên, Đường Mặc Trầm nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh giường, Bùi Vân Khinh đang ngủ.

Dịch trên người cũng đã được tháo ra, cô nghiêng người ngủ bên cạnh anh, trên người còn mặc quần sao ban ngày, một cái tay ôm lấy cánh tay anh, tay kia còn đang cầm khăn lông lau người cho anh.

Đèn phòng đã tắt, ánh đèn từ trên bàn lộ ra khuôn mặt nhu hòa của cô, cái bút kia không biết đã rơi xuống từ lúc nào, vài sợi tóc tùy ý vương trên sườn mặt cô, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú của Bùi Vân Khinh càng trở nên mềm mại, hoàn mĩ.

Nha đầu này, vậy mà lại chăm sóc anh cả đêm?

Đường Mặc Trầm nhíu mày, cẩn thận chống tay, muốn đứng dậy ôm cô trở lại giường.

Cánh tay vừa mới động , Bùi Vân Khinh đã lập tức nắm chạt lại, đem cánh tay của anh ôm chặt lấy, cả người cũng hướng về phía anh.

Lúc trước, cô luôn gặp ác mông, nửa đêm không dám đi ngủ, vì không quen anh nên cô thà ôm người ở trong góc một mình cho đến rạng sáng chứ không bao giờ nhờ anh giúp đỡ.

Đường Mặc Trầm tình cờ phát hiện được bí mật này của Bùi Vân Khinh, mỗi đều đều sẽ đến gian phòng cô, ngồi lại bên giường, thấy cô gặp ác mộng liền nhẹ nhàng cầm lấy tay cô an ủi.

Khi ấy, Bùi Vân Khinh chỉ cần ôm lấy cánh tay của anh liền có thể an tĩnh ngủ tới rạng sáng.

. . .

Nhớ lại lúc trước, Đường Mặc Trầm lòng lại thấy dễ chịu.

Nhẹ nhàng kéo chăn mềm lên, cẩn thận che kín người Bùi Vân Khinh, anh đưa lòng bàn tay lên, vén lại mái tóc rối của cô vén ra sau tai.

Ngón tay vô tình chạm đến vòm tai mềm mại của Bùi Vân Khinh, cảm nhận được sự mềm mại đầu ngón tay, Đường Mặc Trầm kìm lòng không đặng lại nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bùi Vân Khinh, ánh mặt lại dừng lại trên môi cô.

Dưới ánh đèn, môi của cô có phần khác lạ, giống như quả táo trên vườn địa đàng, dụ dỗ anh nếm thử.

Ngón tay cái cũng vô thức di chuyển qua, nhẹ nhàng đặt lên môi cô.

Môi của cô thật mềm, dường như dùng một chút lực sẽ làm hỏng, Đường Mặc Trầm không khỏi nín thở, thân thể chậm rãi tiến đến gần Bùi Vân Khinh.

Đường Mặc Trầm, đừng quên, mày là chú của cô ấy!

Sâu trong tâm trí, một thanh âm nho nhỏ đột vang hét lên.

Lưng của người đàn ông đột nhiên trở nên cứng đờ như đá.

Hoàn hồn lại, lúc này mới chú ý tới mặt của cô đã gần trong gang tấc.

Đường Mặc Trầm nhanh chóng ngẩng đầu lên, vốn dĩ định dời mặt đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi môi đã lướt qua trán của cô.

Cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng của cô gái, Đường Mặc Trầm sững sờ hai giây, sau đó nhanh chóng dời mặt đi.

Đưa tay tắt đèn, anh ngả lưng xuống gối, trong đầu anh lập tức hiện lên một câu hỏi lớn.

Chú hôn trán cháu, có được coi là vượt quá giới hạn không?

Không tính!

Tuyệt đối không tính!

Đêm.

Vô cùng yên tĩnh.

Bên trong gian phòng chỉ có tiếng hít thở của anh và cô.

Hô hấp của cô rất nhẹ, nhưng tâm tình của anh lại quá nhạy bén, anh không chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của cô, mà còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô nhẹ nhàng lướt qua cánh tay mình, cách một lớp áo sơ mi, vẫn cảm nhận được nhiệt ý, lông tơ trên cánh tay giống bị điện giật, thẳng tắp dựng thẳng đứng