Bóng Hoàng Hôn


Đầu tháng 9.

Khuôn viên nhà trường Đại học lớn nhất của thành phố đang phủ đầy màu sắc thu, những hàng cây phong lá đỏ, nhưng chiếc là vàng ngập sân. Bầu trời xám xịt với những đám mây bềnh bồng.

Nhưng hôm nay khung cảnh không ảm đạm, vì hôm nay là ngày khai trường.

Đám sinh viên mới có, cũ có, tụm năm tụm ba khắp sân trường, khu công viên, thư viện, dưới gốc cây, sân chơi... Họ thì thầm tâm sự hoặc gọi nhau ơi ới.

Với những sinh viên cũ, thì một năm học mới bắt đầu, có nghĩa là con đường học vấn được nâng lên một nấc. Và như vậy có nghĩa là họ đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn... Nhưng bên cạnh cái mừng sắp được làm người lớn, một nỗi lo toan khác cùng ám ảnh họ. Trong cái xã hội bùng nổ dân số này, công việc làm là cả một dấu hỏi to tướng. Liệu ra trường rồi sẽ có công việc ngay không? Kẻ có của, có tiền, có thế lực... thì cái chỗ làm béo bở chẳng là vấn đề, nhưng với những sinh viên con nhà trắng tay? Liệu cái xã hội có giúp đỡ được gì cho họ?

Bên phân viện khoa học xã hội, giảng đường dành cho sinh viên năm thứ hai ban ngoại ngữ đã ngồi đầy sinh viên. Chưa vào giờ học, có sinh viên cắm cúi đọc sách, có người nói chuyện. Ở cuối giảng có hai cô gái ngồi cạnh nhau, qua cách ăn mặc đã thấy rõ khoảng cách, nhưng họ nói chuyện rất tâm đắc.

- Này Bội Hoàng, tao biết mùa hè vừa qua mi chi ở nhà luyện đàn chứ không có đi đâu cả phải không?

Cô gái ăn mặc giản dị tự nhiên hỏi.

- Nếu không dượt đàn thì làm gì bây giờ?

Cô gái có tên Bội Hoàng có vẻ như một cô gái nhà giàu, đẹp quý phái nhưng cổ điển nói:

- Tao thì không thích long nhong vậy đó. Chỗ nào cũng không vui. À thế còn mi? Mi đã làm gì trong mấy tháng hè qua hở Trúc Phượng?

- Tao à? Làm nghề gõ đầu trẻ, kèm ba tay học sinh trung học muốn khùng luôn. Nhưng bù lại kiếm được một số tiền đủ để đóng học phí cho thằng em trong niên học tới.

Trúc Phượng nói với nụ cười mãn nguyện, trong khi Bội Hoàng ngồi đấy yên lặng. Hoàng sinh ra trong gia đình khá giả, tiền lúc nào cũng có sẵn, làm sao hoàn toàn cảm thông được cái niềm vui của bạn mình?

Trúc Phượng lại tiếp:

- Ba mẹ của mấy đứa học trò cố nài nỉ giữ tao lại tiếp tục kèm cặp cho chúng nó, nhưng mi cũng biết đấy trường đã khai giảng. Rồi bài vở bù đầu, tao làm sao dám nhận tiếp? Làm cái gì cũng vậy, không thể vì cái lợi nhỏ mà bỏ qua cái ý nguyện lớn... Tao nghĩ... đợi bao giờ tốt nghiệp xong, sẽ tính...

- Tại mi khéo lo thôi. Bội Hoàng nhỏ nhẹ nói, Hoàng là một cô gái có bản tính khá dịu dàng - Năm học vừa rồi, điểm số của mi đứng nhất toàn khoa. Năm nay hẳn vậy... Có bỏ ra một ít giờ nào có ý nghĩa gì?

- Tao sợ không được đấy chứ... Trúc Phượng cười nói, cô gái nghèo này được cái rất tự nhiên không hề mặc cảm về sự thua thiệt của mình. - Tao nghĩ làm gì cũng phải gắng học cho thật giỏi... Sau đó tìm một công việc làm thích hợp. Có một số tiền phụ giúp gia đình, hổ trợ cho em trai tao học lên đại học. Nếu có tiền hơn nữa thì lo cho nó đi du học nước ngoài, mi cũng biết hoàn cảnh nhà tao mà... thu nhập của cha tao không cáng đáng nổi chuyện đó.

- Mi thật là tuyệt!

Bội Hoàng nói đến đây, đột ngột ngưng lại.

Ngay cửa vào giảng đường, xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Anh chàng sinh viên rất đẹp trai. Nụ cười trên môi, đôi mắt sâu đen đang nhìn quanh như tìm kiếm. Vì anh chàng là khách lạ, nên gần như tất cả sinh hoạt trong giảng đường dừng lại, những cặp mắt đổ dồn về phía anh ta, làm anh chàng lúng túng. Nhưng rồi rất nhanh, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng tự giới thiệu - Giọng nói trầm hơn thôi:

- Tôi là Lê Văn, sinh viên ở trường khác mới chuyển về đây!

Cả lớp ồn trở lại, nhưng đề tài lại xoay quanh anh chàng sinh viên mới, đẹp trai này, nhất là giới các cô. Còn anh chàng thì lại lẳng lặng đi xuống cuối lớp, tìm một chỗ ngồi khiêm tốn.

Bội Hoàng quay qua Trúc Phượng, nhận xét:

- Anh chàng này có vẻ lanh mồm, lanh miệng, chắc không phải tay vừa đâu.

Trúc Phượng lắc đầu:

- Chưa tiếp xúc... khoan kết luận chứ? Có nhiều người còn lạ nước lạ cái, nên ngay lúc đầu họ phải tỏ ra hơn người.

- Có lẽ...

Ngay lúc đó giáo sư đi vào. Mọi tiếng ồn ào im bặt, mặc dù ai cũng biết hôm nay chỉ là giáo đầu chứ chưa hề có bài vở gì quan trọng cả.

Và như vậy hết tiết này sang tiết khác, các giáo sư chủ yếu là giới thiệu bộ môn mình sẽ đảm nhận, loại sách giáo khoa nào nên dùng tham khảo, dặn dò sinh viên một vài vấn đề, rồi hết. Thời gian lặng lẽ trôi qua... Sinh viên lần lượt ra về. Bội Hoàng cũng đứng dậy, nói với Trúc Phượng:

- Thôi tao về có lẽ anh tao đang cho xe đón ngoài cổng. Ông ấy nóng tinh lắm đợi lâu là cằn nhằn đấy. Mai mình gặp lại nhé!!

Trúc Phượng chỉ cười, rồi cúi xuống sắp xếp lại tập vở. Bây giờ giảng đường đã trống vắng. Chỉ còn lại anh chàng sinh viên mới vào có tên là Lê Văn., anh ta đang cắm cúi viết, có lẽ là chép thời khóa biểu. Trúc Phượng không tránh được tò mò nhìn qua.

Ngó nghiêng anh chàng đẹp trai thật, khuôn mặt hơi trẻ con một chút. Và Phượng chỉ thờ ơ nhận xét như vậy thôi. Bởi vì... Phượng còn có quá nhiều công việc ở nhà đang chờ nàng.

Phượng ôm chồng tập đứng dậy. Nhưng vừa mới bước được mấy bước, đã nghe tiếng người đuổi theo.

- Này cô ơi, đợi tôi một chút.

Trúc Phượng quay lại, chưa kịp lên tiếng đã nghe anh ta nói:

- Tôi sợ nhất là ở một mình trong giảng đường. Ồ mà cô tên gì?

- Tôi à? Phượng - Trúc Phượng.

- Hân hạnh được quen biết cô - Tôi là người xa mới đến, chưa có bạn bè.

- Rồi từ từ anh sẽ có thôi.

Phượng tự nhiên nói, Lê Văn tiếp:

- Tôi cũng rất sợ cô độc.

Phượng cười:

- Tôi thấy anh vui quá!

Rồi vẫy vẫy tay, định bỏ đi nhưng Lê Văn đã đuổi theo.

- Cô Phượng, chờ tôi một chút.

- Sao vậy? Phượng lại cười - Anh định đưa tôi về hay phải để tôi đưa anh về.

- Không phải mà... Lê Văn đáp - Bởi vì chúng ta về cùng con đường đi chung có bạn, đỡ cô đơn hơn.

- Sao lúc nào anh mở miệng ra cũng nói chuyện cô đơn, cô độc không vậy? Đi chung với anh ngoài đường thế này, người ta thấy lại dị nghị rồi sao?

- Sợ gì? Miễn trong sáng là không lo gì cả. Lê Văn nói - Tôi thấy con người của cô có vẻ tự nhiên và phóng khoáng lắm chứ đâu có ngại ngùng gì.

- Thế nào là tự nhiên là phóng khoáng? Trúc Phượng cười nói - Tôi nghĩ là tôi chỉ có thể như vậy được, khi nào tôi đã ra trường. Có nhiều tiền. Còn bây giờ chưa được?

- Cô có vẻ khá tế nhị. Nhưng cô thấy đấy người có tiền, có địa vị chưa hẳn là họ đã phóng khoáng tự nhiên.

- Mặc họ mình khác.

- Cô có nhiều cái suy nghĩ khá thú vị, có lẽ tôi phải học hỏi ở cô khá nhiều.

- Tôi?

- Vâng. Và không biết tại sao. Tôi rất sung sướиɠ là được làm quen với cô.

Trúc Phượng phớt tỉnh. Họ đã đến ngã ba.

- Xin lỗi nhé!! tôi phải quẹo trái đây. Anh có còn cùng đường không?

Trúc Phượng hỏi, Lê Văn khoát khoát tay.

- Thôi mai ta sẽ gặp lại.

Và cả hai chia tay. Lê Văn nhìn theo mãi cho đến lúc bóng Phượng mất hút trong dòng người. Chàng mới rẽ qua con đường khác.

Cơm tối xong, Trúc Phượng lau bàn, rửa chén. Đây là công việc hàng ngày, Phượng ngồi làm chuyện nhà, dưới ngọn đèn vàng vọt.

Nhà Phượng hiện ở là một ngôi nhà nhỏ. Cha Phượng là công chức nên nhà ở không mất tiền... Có điều căn nhà đã khá cũ kỹ nên không được sáng sủa cho lắm. Cái phòng khách thì chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, một bộ ghế mây tiếp khách, với một chiếc bàn con. Hai bên phòng khách là hai căn phòng nhỏ. Một dành làm buồng ngủ cho vợ chồng ông Khiêm. Phòng còn lại dành cho hai chị em Trúc Phượng. Vì cả hai cùng lớn, con trai và con gái không thể ngủ chung nên căn phòng được ngăn hai bởi một tấm rideau cũ. Mỗi đứa một chiếc giường, một bàn học là chiếm trọn căn phòng.

Thêm Bình Luận