Chương 1: Xấu Hổ Và Giận Dữ

Khách sạn Kim Đế thành phố J.

Trước cửa phòng tổng thống 1001, một cô gái có vóng dáng cao gầy đang đứng.

Da thịt của cô trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mái tóc rối và đen như mực xõa trên vai, cả người tỏa ra vẻ tao nhã tươi mát giống như bước ra từ trong thơ.

Chú nói nhân vật lớn đang ở bên trong.

Mặc dù không hiểu tại sao chú lại kêu cô tới ký hợp đồng, nhưng mà cô chỉ có thể làm theo.

Cô gái nhấn chuông cửa, cửa lập tức tự động mở ra.

"Xin hỏi, Đường tiên sinh ở đây không?"

Tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng che khuất ánh mặt trời, trong phòng không mở đèn, hoàn toàn tối đen.

An Nhược hơi cau mày đi vào.

Ken két, cửa phòng đột nhiên tự động đóng lại, cô theo bản năng lục lọi tìm công tắc mở đèn.

"Tới rồi?" Đột nhiên, trong phòng vang lên một thanh âm trầm thấp và lạnh lùng.

An Nhược sợ hết hồn, "Là Đường tiên sinh sao? Chào Anh, tôi họ An, hôm nay tôi tới ký hợp đồng với anh."

Cô vội vàng cầm hợp đồng từ trong túi xách ra, một cổ hơi thở nam tính xa lạ nhanh chóng áp sát, cổ tay mảnh khảnh của cô bị người ta tóm lấy, hợp đồng rơi trên mặt đất.



"Ký hợp đồng không gấp, tôi kiểm hàng trước." Người đàn ông lãnh đạm nói, giọng trầm ổn lại —— nguy hiểm.

Trước mắt là một cái bóng mơ hồ và cao lớn, trong lòng An Nhược chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi khủng khϊếp.

Cô cố gắng trấn định, kéo ra một nụ cười châm biếm nói: "Ngài yên tâm, hàng hóa của An thị chúng tôi đều bảo đảm chất lượng..."

"Phải không? Tôi nhìn một chút."

Trong bóng tối, người đàn ông hơi cong khóe miệng, đột nhiên dùng sức kéo An Nhược vào trong ngực rồi chợt ôm ngang cô lên.

Cho đến khi An Nhược bị ném ở trên giường lớn mềm mại cô mới hiểu được đối phương đã hiểu lầm ý của cô.

"Đường tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, hàng không phải..." Tôi.

"Là lần đầu tiên sao?" Đường Ngọc Thần bỗng nhiên hỏi một câu, cắt ngang lời cô.

An Nhược ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt bỗng đỏ lên, nếu không phải còn phải ký hợp đồng với anh ta, cô nhất định sẽ mở miệng mắng anh ta.

"Các người cũng không dám lừa gạt tôi." Người đàn ông nói xong, cơ thể rắn chắc liền đè xuống.

Bàn tay có lực đưa đến cổ áo của cô, mang theo mấy phần vội vàng và không nhịn được, dùng sức xé bỏ lễ phục bó sát trên người An Nhược.

"Ôi ——" An Nhược phát ra tiếng kêu hoảng sợ.

Quần áo trên người giống như là bị lưới cá bị rách, chia làm hai, lộ ra vóc người hoàn mỹ trắng nõn của cô.

"Anhi!" An Nhược dùng hai tay che ngực, giận đến mức sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không nói được.



"Cũng không tệ lắm." Trong bóng tối, người đàn ông vẫn có thể thấy rõ thân thể của cô.

Thân thể lả lướt tỏa ra mùi hương cơ thể quyến rũ, là một loại dụ hoặc trí mạng.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đột nhiên sâu mấy phần, người phụ nữ này, anh nhất định phải có được.

"Khốn kiếp!" An Nhược giơ chân đá anh ta, muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh ta tóm lấy mắt cá nhân.

"Buông tôi ra, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!"

Đường Ngọc Thần cười nhạt, anh đè cô dưới người, thân thể cường tráng dễ dàng ngăn chặn sự giãy giụa của cô lại.

"Cái trò lạc mềm buộc chặt này tôi quá rành, nhưng, tối nay hứng thú của tôi cũng không tệ..."

"Anh..." An Nhược thật sự là giận đến muốn ói máu, "Buông tôi ra, tôi không ký hợp đồng nữa!"

Nếu như đây chính là ký hợp đồng phải trả giá lớn, như vậy cô thà không ký.

"Đây cũng không phải là chuyện cô có thể làm chủ!" Đường Ngọc Thần cởϊ áσ sơ mi trên người ra, không để ý đến sự phản kháng của cô, chỉ muốn nhanh chóng thưởng thức "món điểm tâm" vừa miệng này mà thôi.

Thấy anh ta làm thật, An Nhược vừa sợ hãi lại hốt hoảng, "Khốn kiếp, tôi thật sẽ gϊếŧ anh!"

Lời uy hϊếp của cô, đối phương lại không coi ra gì, động tác càng thêm không chút kiêng kỵ.

An Nhược luống cuống, cô bật khóc.