Chương 28: Tình địch

Chương 28: Tình địch

Thấy tôi đần người, Cung Chính Văn cho rằng mình đã đoán đúng, cho rằng đã nhìn thấu được tôi, khinh thường cười và nói: “Anh rất thông minh, phương pháp cũng rất hay, nhưng anh khó tránh có chút suy nghĩ quá viển vông, Tiểu Vi sẽ không thích anh đâu, nhà họ Bạch cũng không thể để cô ấy bên một kẻ nghèo kiết xác lại từng vào tù ra tội, cho nên cầm lấy tiền cút nhanh còn kịp.

Nghe Cung Chính Văn nói, tôi mới hoàn hồn, cười và lắc lắc đầu với hắn.

“Không đủ sao?”

“Không đủ.”

“Một triệu.”

Tôi không nói gì, chỉ âm thầm cảm thán thế giới của người giàu thật là điên rồ, chỉ để tống cổ một tình địch tiềm tàng, mở miệng ra là một triệu.

Hơn nữa con mẹ nó tôi căn bản không phải là tình địch của hắn.

Nếu biết trước như thế này, đáng lẽ vừa rồi tôi nên đã tỏ ra thân mật với Bạch Vi hơn, nên cố tình quan tâm Bạch Vi trước mặt Cung Chính Văn, gắp cho cô ta vài món ăn này nọ, cho dù đồ ăn Tây không có đũa, thì dùng dĩa xiên qua cũng được.

Nếu là như thế, Cung Chính Văn mở miệng sẽ không phải là một triệu, mà là hai triệu ba triệu, tôi mặc cả thêm nữa, cuối cùng có được mấy triệu nhân dân tệ đi tiêu dao tự tại.

Nói cho cùng, lúc đầu Bạch Vi từng nói đưa cho tôi năm triệu, tiếc là tôi không cần, bây giờ có chút hối hận.

“Ha ha.” Thấy tôi không nói gì, Cung Chính Văn khinh thường cười và nói: “Loại người như anh ấy, tôi gặp nhiều rồi, đưa tiền không chắc có thể tống cổ được, nhưng đưa đủ tiền thì nhất định có thể, tôi để lại số điện thoại cho anh, sau khi từ chức, anh hãy viết một tờ giấy cam đoan, nói rõ nguyên nhân anh ngồi tù ba năm trước không liên quan gì đến Tiểu Vi, đừng tìm Tiểu Vi để đòi bồi thường những tổn thất do ngồi tù nữa, đồng thời cam đoan không tiếp cận cô ấy nữa, sau khi viết xong đưa cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ chuyển cho anh một triệu ngay tại trận, hoặc là trực tiếp đưa tiền mặt cho anh.”

Tôi lắc đầu không suy nghĩ: “Giám đốc Cung, anh có biết hồi đó cô ta muốn đưa cho tôi bao nhiêu không?”

“Năm triệu.” Tôi xòe bàn tay, “Cô ta muốn đưa cho tôi năm triệu, kêu tôi đi, nhưng tôi không cần, nếu anh cũng có thể đưa cho tôi năm triệu, chút nữa tôi sẽ đi từ chức với cô ta liền.”

“Năm triệu?” Cung Chính Văn sững người, sau đó cười gằn và nói: “Ha ha, anh nghèo phát điên rồi à? Cũng không thử soi gương xem, xem mình có đáng giá năm triệu hay không.”

Tôi nhún nhún vai và nói: “Tùy anh thôi.”

Nụ cười của Cung Chính Văn dần dần cứng ngắc và nói: “Đừng có mà không biết điều, hai triệu, cầm tiền rồi cút ngay cho tôi.”

“Ha ha.”

Tôi cười hai tiếng, sau đó cúi đầu xiên một miếng nhỏ gan ngỗng béo ngậy cho vào miệng, từ từ thưởng thức món ăn được mệnh danh là một trong ba món ăn ngon nhất thế giới này.

Cho dù là lúc công việc suôn sẻ vào ba năm trước, tôi cũng rất ít khi được ăn loại gan ngỗng béo với giá mấy trăm nhân dân tệ một phần nhỏ này, vì không nỡ ăn, lần này dù sao cũng là Bạch Vi trả tiền, nên tôi mới ăn thoải mái.

Cung Chính Văn cau mày, nói: “Phương Dương, tôi cần phải nhắc nhở anh một chút, làm người phải biết thoả mãn, nếu không một chinh sứt cũng không nhận được đâu, cũng đừng hòng động tới Tiểu Vi, thậm chí là…… anh sẽ chuốc lấy rắc rối, rắc rối lớn đấy, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”

“Không cần suy nghĩ đâu.”

“Tốt, vậy anh đợi mà xem!” Trong mắt Cung Chính Văn xẹt qua tia tàn nhẫn.

Tôi nhìn dáng điệu này của hắn có chút quen mắt, nhịn không được cười lên và nói: “Giám đốc Cung, anh có quen Tào Văn Hoài của Maddie Kerr không? Gã mấy ngày trước cũng đã nói với tôi những lời như vậy, nhưng bây giờ….. Anh có thể đi tìm gã hỏi thử xem gã cảm thấy thế nào.”

“Hừ.” Khi Cung Chính Văn đang định nói, Bạch Vi quay trở lại trên đôi giày cao gót.

Thay đổi sắc mặt giống hệt như đóng phim, Cung Chính Văn thay đổi sang phong thái điềm đạm thản nhiên như thường.

Xem ra mặt hàng này không những có năng lực phân tích giỏi vãi, mà kỹ năng diễn xuất cũng không tồi.

Tôi vừa lúc ăn no, cầm khăn ăn lau miệng, đúng dậy nói với Bạch Vi: “Giám đốc Bạch, không làm phiền cô và giám đốc Cung nữa, chút nữa về khách sạn, cô có thể nói với tôi một tiếng được không, tôi có chuyện muốn nói với cô, là chuyện công việc.”

“Được.” Bạch Vi gật đầu, không có ý định giữ tôi ở lại.

Tôi cười với Cung Chính Văn và nói: “Giám đốc Cung, chơi vui vẻ nhé.”

“Anh cũng thế, mấy hôm nay bận việc của dự án chắc mệt lắm, về nghỉ ngơi sớm đi.” Cung Chính Văn cũng cười tít mắt trả lời.

Tôi cố ý cười, đối mặt với hắn vài giây, sau đó mới quay lưng rời đi.

Bước ra khỏi nhà hàng, tìm một nơi không có người, rút ra điếu thuốc châm lửa, qua cơn thèm thuốc, tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Dựa vào thái độ kiêu căng và ánh mắt coi thường đó của Cung Chính Văn, hai triệu của hắn, tôi đương nhiên sẽ không cầm, cũng sẽ không đòi năm triệu từ Bạch Vi, tôi chỉ muốn tiêu tiền mà mình kiếm được thôi.

Không phải lập dị, cũng không phải cao thượng chó má gì cả, chỉ là một loại thái độ sống mà thôi.

Tôi quyết định rồi, ở lại bên cạnh Bạch Vi, chỉ là để cố gắng làm việc kiếm tiền.

Chỉ riêng đơn hàng BTT, có lẽ có thể nhận được khoản trích phần trăm mấy chục nghìn nhân dân tệ.

Ngoài làm việc kiếm tiền, tôi phát hiện khi mình và Bạch Vi ở cạnh nhau, sẽ tạm thời quên đi Lâm Lạc Thủy, cô ta dường như là một đối tượng chuyển hướng sự chú ý rất tuyệt vời.

Còn có thể hành hạ cô ta.

Cô ta liệu có muốn đuổi tôi đi không, tùy cô ta, dù sao tôi cũng không đi.

Còn về tán tỉnh cô ta…… Loại đàn bà lạnh lùng này, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng chưa hẳn là tốt, tôi còn lo khi cô ta nằm trên giường sẽ giống như miếng thịt lợn, không biểu cảm, không la hét, không vui thú, còn không chuyên nghiệp bằng những người đàn bà ở khu đèn đỏ.

Huống hồ, tôi dường như không có cảm giác với cô ta.

Ở đây là chỉ phương diện tình cảm, không phải trên giường.

Nhưng, tối nay vẫn có thể thử xem, bởi vì cô ta đã thua cược, thua bản thân mình cho tôi.

Hút hết điếu thuốc, tôi bắt xe về khách sạn, tắm xong mặc đồ ngủ nằm trên giường xem tivi.

Ngày mai là lễ hội té nước rồi, tập đoạn BTT nghỉ ba ngày, mấy người Bạch Vi ngoài việc nghiên cứu chi tiết hợp đồng, chắc chắn sẽ đi dạo phố, tôi thì càng không có việc gì làm, mấy ngày nay coi như đến để du lịch thôi.

Nghĩ đến đây, tôi mới hiểu tại sao Cung Chính Văn đột nhiên lại chạy đến Chiêng May, có lẽ là muốn dẫn Bạch Vi đi dạo phố, để cô ta ướt cả người.

Chà, thằng cha này thật là nham hiểm.

Tôi nằm xem tivi một lúc lâu, khi tôi hơi buồn ngủ thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Tôi mang dép lê bước ra mở cửa, Bạch Vi mặt không cảm xúc đúng ở trước cửa, hỏi một câu: “Anh có chuyện gì cần nói?”

“Vào rồi nói.”

Bạch Vi không nhúc nhích: “Có chuyện gì nói ở đây luôn đi.”

Tôi cười và nói: “Định quỵt nợ à?”

“Quỵt nợ gì?”

“Chính miệng cô hứa, sau khi giành được dự án BTT, ngủ với tôi một đêm.”

Sắc mặt Bạch Vi trở nên cứng ngắc, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ không che giấu được.

“Anh đừng có mơ, tôi sẽ không ngủ với anh……đâu.” Cô ta kiên quyết nói.

“Ô, quỵt nợ thật à?”

Tôi bước ra khỏi phòng, muốn cầm lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô ta.

Cô ta nhanh chóng lùi lại hai bước, vẻ mặt tức giận nói: “Phương Dương, tôi cảnh cáo anh không được động vào tôi nữa, cho dù một chút, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh ngay lập tức.”

“Giám đốc Bạch, làm người phải giữ chữ tín, cô như thế này……”

“Những điều kiện khác đều có thể đáp ứng anh, duy nhất cái này không được, tôi tuyệt đối không cùng anh!”

“Cô không sợ tôi nói ra chuyện của ba năm trước, và chuyện Lôi Vân Bảo bỏ thuốc mê cô cách đây một thời gian sao?”

Bạch Vi cắn chặt răng nói: “Tùy anh, cho dù thân bại danh liệt, tôi cũng tuyệt đối không để anh đạt được.”

“Ha ha, có khí phách, nhưng tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu, thế nào tôi cũng phải ngủ với cô, cược thua thì phải chịu đạo lý hiển nhiên.