Chương 1: Đêm động phòng hoa chúc

"Ta nói ta không cưới! Nghe không hiểu đúng hay không?" Thành Tiêu buồn bực mà nhìn tỳ nữ đang cầm hỷ phục muốn mặc vào cho hắn, mắt hổ trừng trừng, tiểu cô nương sợ đến khuôn mặt nhỏ nhíu lại, vô cùng ủy khuất nhìn lão phu nhân nhà mình.

"Ngươi không muốn cưới cũng phải cưới !" Thành lão phu nhân hận không rèn được thành sắt bỏ xuống bát trà, tức giận nói: "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Ngươi ở nhà này một chút tin vui đều không có, còn muốn nói với nương, ngươi muốn bảo vệ quốc gia? Vạn nhất ngươi cũng giống như phụ thân của ngươi... Ngươi muốn nương thành một lão bà sống lẻ loi hiu quạnh trong căn nhà này, nương phải làm sao bây giờ!" Nói xong, lão phu nhân lấy ra khăn mùi soa lau nước mắt. Từ sau khi Thành lão tướng quân vì quốc gia mà vong thân, nàng liền đứng lên lo liệu gồng gánh cái nhà này, Thành Tiêu xưa nay không bao giờ nhìn thấy nương mình rơi quá một giọt nước mắt, giờ thấy nương vừa khóc như thế, tâm lý liền nguôi xuống không ít, nắm tóc mà suy nghĩ kĩ càng.

* Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ: Đây là câu nói của Khổng Tử trong sách Đại Học. Có nghĩa là tu chính bản thân mình, rồi mới giữ gia đình chỉnh tề, rồi quản trị đất nước, rồi mới bình định thiên hạ.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì, lại bị câu nói của lão phu nhân nghẹn đến muốn hất bàn rời đi:

"Nương biết ngươi nhiều năm không chịu cưới vợ là bởi vì không thích nữ nhân... Nương cũng không ép ngươi, chỉ có lần này nương tự quyết định thay ngươi hướng Lâm gia nói chuyện cưới xin, tiểu công tử nhà Lâm gia nương đã thấy qua, rất khỏe mạnh!"

Thành Tiêu nghe xong thiếu một chút muốn phun ra ngụm máu, nhìn chằm chằm hỉ phục đỏ tươi như muốn xé nát ra từng mảnh!

Lâm gia ba đời đều làm nghề y, năm đó Lâm lão ngự y cùng Thành lão tướng quân xuất chinh Tây Bắc, rất được hoàng thượng trọng dụng. Nhưng đáng tiếc đến đời này gia cảnh lại sa sút, nguyên nhân bởi vì mọi người nói rằng Lâm tiểu công tử kia chính là cái quái thai, bây giờ đã hai mươi bảy, vẫn không thể cưới vợ sinh con. Mẹ của hắn vì để cho hắn cưới vợ, liền bụng đói ăn quàng chọn người như vậy? Dù cho là nam nhân thì thế nào, hắn cũng không muốn thú một cái không biết là xinh đẹp hay xấu xí. Hoặc là một nương tử thiếu tay thiếu chân về làm chính mình ngột ngạt!

* Bụng đói ăn quàng: Khi đói bụng người ta thường quơ đại thứ gì trong tầm với để ăn. Ở đây câu nói của Thành Tiêu có nghĩa là nương của hắn vì để con cưới vợ mà chọn đại một người nào đó trong khi mình cũng không hiểu rõ về người ta.

Hắn cảm thấy được não của chính mình đều đau, trừng mắt nhìn Thành lão phu nhân: "Nương, ta chính là yêu thích nam nhân, nhưng ta không thích lung ta lung tung khi mà ta không hiểu rõ về y." Hắn liền thở dài nói: "Ngài và cha nhiều năm tình cảm thâm hậu, ta từ nhỏ đã rất ước ao, hiện tại ngài lại muốn ta cưới một người mà ta căn bản chưa từng thấy mặt, còn muốn chúng ta sống hết đời, ngài cảm thấy ta sẽ yêu thích sao?"

Thành lão phu nhân lúng túng ho khan vài tiếng, ầy ầy nói: "Ngươi cũng còn chưa từng thấy Dung Nhi, làm sao biết y không tốt? Nương là loại người đẩy con mình vào hố lửa hay sao?"

"Nương!" Thành Tiêu nghiến răng nghiến lợi, tại mẫu thân năn nỉ cùng nước mắt liền tước vũ khí đầu hàng, vừa giận đùng đùng rót trà lạnh để trừ hỏa, vừa oán thầm còn chưa cưới đã tìm cho mình cô dâu không hợp ý không biết sau này sống chung phải làm sao.

Thành lão phu nhân sợ nhi tử bỏ chạy, lúc hắn chưa về nhà liền rộng rãi phát thiệp cưới, sính lễ kiệu hoa một mực chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ Thành Tiêu trở về liền kết hôn. Hắn ngồi còn chưa nóng đít, liền bị gấp gáp hò hét kéo đi kết hôn! Hiện tại mỗi một bước đi đều phải thu một lời chúc mừng! Hắn trưng ra một trương mặt thối, đem ánh mắt như muốn gϊếŧ người trước những lời chúc mừng của mọi người.

Lâm tiểu công tử từ nhỏ vẫn luôn được nuôi ở nhà, chưa bao giờ cùng người ngoài gặp mặt, Lâm gia liền đem mọi chuyện của y giấu giếm vô cùng tốt, biết đến chuyện của y cũng không nhiều. Ngoại trừ có một số người nghe qua lời đồn đại, có chút người cười trên sự đau khổ cũng có người đồng tình với Thành Tiêu. Nhưng phần lớn khách mời càng hiếu kỳ vì sao Thành gia - người của hoàng thân quốc thích lại vội vàng chuẩn bị lễ cưới linh đình để rước một cái nam thê như vậy?

Mọi người khí thế ngất trời mà nghị luận sôi nổi, mà " Cô dâu " người chưa bao giờ lộ diện, lúc này đang ngồi ở bên trong phòng tân hôn. Chỉ là bên ngoài vui sướиɠ, treo đèn kết hoa, đều giống như một chút cũng không liên quan đến y. Từ buổi sáng bái đường xong y cũng chưa được ăn thứ gì. Thị nữ tất cả đều canh giữ ở ngoài sân không ai có thể đi vào, y đứng dậy tìm nửa ngày, bên trong phòng tân hôn cũng chỉ có các món ăn và rượu dành cho tiệc cưới, một giọt nước cũng không có, y lại không biết uống rượu, không thể làm gì khác hơn là thở dài, tiếp tục ngồi ngay ngắn trên giường.

Phu quân của y lúc này vốn đã tạ ơn xong tân khách, vậy mà lại chậm chạp không thấy bóng người. Lâm Tri Dung liền đói bụng đến buồn ngủ. Nhớ tới khi rời nhà phụ thân cùng mẫu thân mang gương mặt đầy nước mắt, không nhịn được một trận đau lòng.

Y biết đến dù cho chính mình không gả cho Thành Tiêu, cái thân thể này cũng không thể thành gia lập nghiệp, thậm chí chỉ đưa tới phiền phức cho Lâm gia. Vốn đã quyết định chủ ý cả đời bồi tiếp cha mẹ, ai biết một tháng trước Thành lão phu nhân bỗng nhiên tới cửa đến cầu thân, không những không chê, lại còn đối với y có rất tốt. Vợ chồng Lâm gia giật nảy cả mình, tuy rằng bọn họ biết Thành gia có quyền thế, lại có Thành Tiêu - một Đại tướng quân tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng rất được thánh thượng thưởng thức, người như vậy chịu chăm sóc tâm can bảo bối của họ, liền làm cho bọn họ do dự cũng rất động tâm. Rốt cục suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là không để ý sự phản đối của Lâm Tri Dung, lưu luyến không rời mà đem nhi tử gả cho Thành gia. Cũng coi như là giải quyết xong một nỗi lo lắng trong lòng, trên khuôn mặt già nua của hai vợ chồng đều không che giấu được sự vui mừng.

Bên này Thành Tiêu sau khi bị một đám khách mời rót đến say khướt mà đi về phía phòng tân hôn, tâm lý càng nghĩ càng giận.

Nương của hắn cũng không biết hắn tại sao yêu thích nam nhân, cứ như vậy mà tìm cho hắn một người không rõ minh bạch, trong lòng hắn làm sao không ngột ngạt?

Mười tuổi năm ấy, hắn ngẫu nhiên gặp được một cái tiểu công tử ham chơi lén rời khỏi nhà để đi ra ngoài. Hai người tuy rằng tuổi xấp xỉ, nhưng dù sao Thành gia cũng bất đồng với những gia đình bình thường, sớm đã đem Thành Tiêu huấn luyện thành một tiểu nam tử hán chuẩn bị ra chiến trường. Chính là hắn bị hấp dẫn, mặc dù tiểu công tử kia có một khuôn mặt rất thanh tú nhưng làm cho Thành Tiêu yêu thích lại chính là nụ cười xán lạn không chút tâm cơ nào của y. Cũng không biết là hài tử nhà ai, chỉ là số tuổi này cùng một bộ dáng ngu ngốc không rành thế sự của y, cũng không biết làm sao sống ở kinh thành - loại địa phương nguy cơ tứ phía này.

Đáng tiếc bọn họ liền gặp qua một hai lần, mà tiểu công tử kia cũng không chịu giới thiệu, sau đó làm sao cũng không tìm được.

Thời điểm Thành Tiêu đến tuổi ra vào khói hoa, liền không hề tự giác tìm những tiểu quan hay nam sủng lớn lên giống y đến mấy phần đến chơi đùa. Có thể mỗi lần muốn đi xa hơn một bước lại cảm thấy chán nản cực kì, luôn cảm thấy người trong ngực làm thế nào cũng ngứa mắt, thực sự là người khắp thiên hạ cho dù luân phiên đến đây thì Thành Tiêu cảm nhận được hắn không bao giờ tìm được người hoàn mĩ như y.

Hắn tìm một năm rồi lại một năm, cuối cùng vẫn tìm không được chỉ có thể bỏ qua, huống hồ dù cho hắn có tìm được, thì một cái nam tử làm sao chịu từ bỏ tiền đồ của mình để gả cho hắn, còn muốn phải chịu cảnh quanh năm không được gặp mặt tướng công của mình, tương đương với việc sống một cuộc đời hiu quạnh buồn chán?

Hắn tâm loạn như ma, đá một cái vào cửa phòng, người trong phòng đang dựa vào mạn giường ngủ lập tức giật mình tỉnh lại. Lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng sau khi nghe được âm thanh lầm bầm của một người nam nhân còn trẻ tuổi đang say khướt, liền thoáng thả lỏng ra, buông ra bàn tay đang nắm chặt, bắt đầu lấy lại tinh thần.

Thành Tiêu liếc mắt nhìn khăn voan đỏ tươi, tâm lý càng buồn bực. Đêm động phòng hoa chúc, vén khăn voan vốn là sự tình khiến nhiều người mong đợi. Nhưng đối với Thành Tiêu - người mới suy nghĩ lung ta lung tung liền cảm thấy đây là việc làm khiến hắn chán ghét!

( Anh dám chán ghét tới lúc thấy Dung Nhi liền thay đổi 180. Hừ )

Lâm Tri Dung ngồi thẳng tắp, trong lòng đập bịch bịch.

Y chỉ là nghe nói qua phu quân của y là một cái uy phong tướng quân - người làm cho man tử dã khấu vừa nghe tên đã sợ mất mật, còn lại thì hoàn toàn không biết. Hiện nay thật vất vả mới gặp được người, nhưng cách một khăn hỉ y đều có thể cảm nhận được sự bất mãn nồng đậm cùng nôn nóng của đối phương.

Cũng đúng, một người nam tử bình thường bị bức ép cưới một người quái thai như y, làm sao có thể cao hứng được? Dù cho Thành Tiêu yêu thích nam nhân, cũng không thể thích y - một người bất nam bất nữ.

Lâm Tri Dung từ bên trong khăn hỉ nhìn thấy Thành Tiêu đang đứng ở trước mặt, nhìn y chằm chằm, một bàn tay lớn tưởng vạch lên khăn voan trên đầu y, liền do dự một chút, lầm bầm mà thả tay xuống: "Ngươi còn không có ăn đi? Nếu đói thì ăn ít đồ, không cần chờ ta, ngủ đi, ta đi tắm."

Lâm Tri Dung nghe được câu nói đầu tiên của hắn là quan tâm chính mình có phải bị đói hay không, tâm lý có chút cảm động, nhưng là lời kế tiếp nghe làm sao cũng là dáng dấp muốn tránh xa người ngàn dặm, không khỏi có chút thất vọng. Nghe âm thanh hắn quay người muốn rời khỏi, thân thể không nhịn được muốn đứng lên giữ hắn lại.

Thành Tiêu có chút không giải thích được vì sao cô dâu của hắn bỗng nhiên đứng lên, bởi vì không chú ý phía dưới nên bàn chân đạp hụt một cước, trầm thấp mà kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"A!"

Coi như hắn không thích y, cũng kiên quyết không để cho y té chổng bốn chân lên trời, vội vàng đem y ôm chặt lấy, bật thốt lên một câu: "Cẩn thận dưới chân!"

Thân thể mềm mại nhào vào cõi lòng của Thành Tiêu, thời điểm hắn ôm lấy Lâm Tri Dung hắn bỗng nhiên giật mình, bị một thân thể mềm mại ngã vào trong vòng ngực của chính mình như bị một tầng bông đánh sâu vào trong lòng.

Một luồng dược thảo nhàn nhạt phảng phất đến trước mặt, vừa ngửi liền biết cùng với vị son phấn của câu lan viện khác nhau một trời một vực, làm Thành Tiêu không nhịn được tiến đến trên người y hít sâu một hơi.

Đối phương khá là ngượng ngùng, thế nhưng cũng không dám manh động, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn ôm không nhúc nhích.

Thành Tiêu bỗng nhiên hứng thú đối với người đang đeo khăn hỉ.

( Chàng trai này thật thú vị 😂😂😂😂)

"Như thế nào liền không thể chờ đợi được muốn ta vén khăn voan cho ngươi?" Hắn thấp giọng hỏi, mùi rượu phả tới khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Tri Dung.

Thành Tiêu duỗi ra một cánh tay, thấp thỏm xốc lên khăn hỉ, liếc mắt thấy khuôn mặt được ẩn dấu dưới vải đỏ, không nhịn được hô hấp ngưng lại, cả người đều cứng lại rồi.

Lâm Tri Dung là nam tử, trên đầu không có bao nhiêu trói buộc, mái tóc dài ngang vai, được chải và buộc cao cùng nhau, trên mặt chỉ dặm tí phấn và son môi đơn giản.

Một khuôn mặt tươi mới bị phản chiếu dưới ánh nến vẽ nên một bức tranh mềm mại câu nhân, một đôi mắt hơi kinh ngạc mê man xen lẫn thẹn thùng nhìn hắn, không tự chủ được ngậm chặt môi, cứ như vậy không chớp mắt cùng hắn đối diện, có cỗ ôn nhu không nói ra được.

"Là ngươi?" Thành Tiêu cảm thấy được chính mình khϊếp sợ đến không thở nổi, hắn đạp phá thiết giày tìm người mười mấy năm, lại là người mà hắn cho là quái thai tránh không kịp - Lâm gia tiểu công tử?

Đối phương nghe không hiểu hắn hỏi cái gì, nhìn là biết y sớm quên mất lúc trước hai người đã từng gặp mặt.

Lâm Tri Dung bị Thành Tiêu ôm chặt vào trong lòng ngực, bị khí tức nam tính cùng mùi rượu hun đến không biết phương hướng, bỗng nhiên cảm giác được hạ thân bị một vật cưng cứng đâm, càng thêm xấu hổ lúng ta lúng túng, cúi đầu nói: "Ngươi nhẹ tay một chút, nắm ta có điểm đau."

Thành Tiêu vừa nghe thấy liền nhanh chóng buông lỏng tay ra, nụ cười trên mặt lại không nhịn được càng lúc càng lớn. Lâm Tri Dung cũng không nhịn được liền nở nụ cười đáp lại hắn, làm Thành Tiêu dưới khố lại một đau đớn, vội vã hít sâu một hơi, nói: "Ta... Ta đi tắm trước, ngươi chờ ta một chút... A, ngươi ngồi xuống, ăn một chút gì đi có phải đói bụng lắm không?"

Lâm Tri Dung nhẹ nhàng lắc đầu một cái, y xác thực là đói bụng, nhưng bây giờ thấy thịt cá phong phú thực sự là một điểm khẩu vị cũng không có, Thành Tiêu xoa đầu y một cái, nhanh chóng lao ra cửa, bắt đến một cái gã sai vặt, liền nói: "Làm cho ta một bát cháo thanh đạm với chút đồ ăn mang đến đây, nhanh một chút!"

Sau khi phân phó xong, hắn liền một đầu đâm vào bồn tắm ở trong phòng, để lại một câu: "Ta lập tức trở về, chờ ta!"

Hạ nhân lập tức đưa lên bát cháo thịt ấm áp, uống xong hai chén nhỏ, dùng trà súc miệng, Lâm Tri Dung nghe đến tiếng nước bên trong dừng lại, vội vã ngồi thẳng người, có chút khẩn trương chờ người từ giữa gian đi ra. Nhưng y vừa quay đầu, liền thấy được Thành Tiêu cả người trần như nhộng, liền đứng hình.

( Tiêu ca giở trò lưu manh )

Ánh mắt của nam nhân vừa lấp lánh vừa có tinh thần, cơ ngực cơ bụng từng khối từng khối kiên cố bắp thịt đều tỏ rõ thân kinh bách chiến. Mà dưới khố đồ vật theo bước tiến của hắn lay động một cái, cứ việc mới vừa hắn lén lút tiết ra một hồi, giờ khắc này cũng đã bán mềm nhũn, nhưng nơi nhỏ bé kia vẫn doạ người như trước. Vật kia vừa đen lại vừa cứng nằm ở bên trong bộ lông, làm cho Lâm Tri Dung - người xưa nay chưa từng thấy nam tử trưởng thành lõa thể, cả người đều mắc cỡ không biết nên hướng đôi mắt đi nơi nào, vội vội vã vã mà cúi thấp đầu.

"Sao? Không dám nhìn ta?" Thành Tiêu đem y chặn ngang ôm vào lòng ngực, dán chặt ở trên người hắn. Lâm Tri Dung bị thân thể nóng bỏng siết chặt đến không thể động đậy, có chút kinh hoảng nắm lấy cánh tay của Thành Tiêu, khẩn trương đến trợn to hai mắt.

Thành Tiêu giật mình, thấy gò má ửng đỏ của y đều toát lên vẻ đẹp động lòng người đến nỗi không nói ra được. Vật dưới khố lập tức lên tinh thần, cúi đầu, ôm thân thể mềm mại của thê tử, ngậm lấy đôi môi của y, nhẹ nhàng mυ"ŧ. Năm phút sau, mới lưu luyến mà buông ra đôi môi sưng tấy, cười nói:

"Mới hôn cái miệng ngươi liền thẹn thùng thành như vậy, cái gì cũng không biết, vậy sao ngươi dám cùng ta làm chuyện vợ chồng?"